Mục lục
Sau Khi Xuyên Sách Tôi Biến Thành Đoàn Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiều Mạn Phàm cũng không quan tâm đến sự công kích và mắng chửi của antifan lắm. Tai không nghe, mắt không thấy, tim không đau, cứ xem như chưa từng xảy ra chuyện gì thôi.

Phó đạo diễn Lý nhìn hai người phụ nữ vỗ mặt bẹp bẹp, ông hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn đi qua hỏi Kiều Mạn Phàm: “Cái cô đọc lúc trưa ở đâu ra vậy?”

Kiều Mạn Phàm: “Tôi nhặt đó.”

Bà Vưu thấy Phó đạo diễn Lý đến tìm Kiều Mạn Phàm, biết ông có chuyện muốn bàn, nên bà đứng dậy khỏi ghế nằm, nói với Kiều Mạn Phàm: “Cô về đây.”

Kiều Mạn Phàm: “Dạ vâng, tối cô đến ăn tối nhé.”

Phó đạo diễn Lý thấy bà Vưu đi rồi, sắc mặt buông lỏng một chút. Kiều Mạn Phàm chỉ cái ghế nằm bên cạnh: “Ngồi xuống nói chuyện đi.”

Phó đạo diễn Lý: ???

Cảm giác sân nhà của mình bị cướp, trong nháy mắt đã bị đối phương áp chế.

Nhưng cẩn thận ngẫm lại, không phải bản thân ông đến tìm Kiều Mạn Phàm hỗ trợ sao?

Phó đạo diễn Lý nằm xuống, lập tức cảm thấy rất thoải mái, nằm cũng rất vui vẻ.

Ông quay đầu thấy Kiều Mạn Phàm dùng ống hút uống nước, cảm giác như đang tắm nắng trên bãi biển.

“Cô đọc kịch bản kia thấy thế nào?” Phó đạo diễn Lý vào thẳng vấn đề.

Kiều Mạn Phàm đang đắp mặt nạ, miệng không thể há to, ồm ồm nói: “Tạm được.”

“Tôi cũng cảm thấy rất tốt.” Phó đạo diễn Lý gật đầu đồng ý với Kiều Mạn Phàm.

Kiều Mạn Phàm liếc mắt nhìn ông, “Vậy tại sao cuốn kịch bản kia lại ở trong nhà vệ sinh thế?”

Phó đạo diễn Lý: ...

Cô hỏi câu này làm khó người ta quá.

Phó đạo diễn Lý trực tiếp bỏ qua vấn đề này, nói: “Kịch bản này do một sư đệ của tôi viết, là một đạo diễn vừa mới tốt nghiệp, chưa có tác phẩm nào.”

Kiều Mạn Phàm thất vọng, vốn còn muốn đuổi theo kịch bản của biên kịch này, kết quả lại là đạo diễn viết kịch bản.

Bây giờ, đạo diễn cũng kiêm nhiệm nhiều vai trò như vậy sao?

Phó đạo diễn Lý cân nhắc hỏi: “Cô có muốn nhìn thấy kịch bản này được quay thành phim, dựng thành tác phẩm không?”

Kiều Mạn Phàm suy nghĩ một chút, thật sự cô cũng hơi muốn, kịch bản này khá thú vị, nhiều plot twist khiến người ta thích.

Phó đạo diễn Lý vui vẻ, nếu như Kiều Mạn Phàm đồng ý đầu tư, ông cũng sẵn lòng hợp tác với sư đệ tạo nên một tác phẩm.

Mỗi đạo diễn đều muốn có tác phẩm của riêng mình, và phó đạo diễn Lý cũng không ngoại lệ.

Giống như bây giờ, ông là phó đạo diễn của một chương trình tạp kỹ, ngay cả một tác phẩm cũng không có, vốn liếng bình thường đều tìm đạo diễn. Một phó đạo diễn như ông thật ra chính là một tạp công, cái gì cũng phải chịu trách nhiệm.

Kiều Mạn Phàm hơi kinh ngạc nhìn phó đạo diễn Lý: “Ông muốn tôi đầu tư, để tôi mang tiền vào đoàn làm phim?”

Không, không, không, không cần cô vào đoàn, cô chỉ cần mang tiền đến là được, không cần cô tham gia.

Nội tâm phó đạo diễn Lý hoảng sợ, im lặng không nói gì. Ba chữ ‘Kiều Mạn Phàm’ này chính là tai nạn, thử nhìn kỹ năng diễn xuất của cô ta xem.

Hơn nữa, bây giờ Kiều Mạn Phàm đang bị cư dân mạng tẩy chay, nếu cô ta muốn vào đoàn làm phim thì phim này đã lạnh đi một nửa rồi.

Hao hết tâm sức quay được một tác phẩm còn bị tẩy chay, thật khó khăn quá mà!

Nhưng vấn đề là nếu không có tiền, tất cả mọi thứ đều tan thành mây khói, ngay cả cơ hội bị cư dân mạng tẩy chay cũng không có.

Chỉ cần là chuyện có thể dùng tiền giải quyết, cmn một chuyện ông cũng không giải quyết được.

Kiều Mạn Phàm vừa nhìn biểu tình của phó đạo diễn Lý, chậc chậc một tiếng, trong lòng lại đang tự hỏi có nên đầu tư hay không đây?

Phó đạo diễn Lý thấy bộ dáng suy tư của Kiều Mạn Phàm, nhìn qua có vẻ đã động tâm, lần đầu tiên không từ chối nghĩa là còn có cơ hội.

Sự do dự của người trưởng thành là từ chối, nhưng không từ chối rõ ràng ra miệng vậy thì sau đó vẫn còn có cơ hội.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK