Cùng nhập hội thì nhập hội, không muốn chung hội thì thôi, cứ dồn ép rồi níu kéo làm gì chứ.
Đương nhiên, Thụy Gia đồng ý đưa lương thực cho Kiều Mạn Phàm.
Cô cầm lương thực mà Kỳ Thụy Gia mang đến đây, lại đòi Xuân Hoa đồ ăn cho Thiết Oa Tử.
Xuân Hoa: …
Có còn phải là người thành phố không, sao mà lại keo kiệt thế!
Trẻ con thì có thể ăn hết bao nhiêu đồ ăn chứ? Lần nào cũng đến đòi, cô ta không thấy xấu hổ sao.
Xuân Hoa bủn xỉn cho non nửa bát gạo, vừa đưa vừa nói: “Trong nhà tôi rất nghèo, không biết cha thằng bé đi ra ngoài làm ăn thế nào nữa. Sao cái số của tôi lại khổ như vậy.”
Kiều Mạn Phàm kinh ngạc: “Liên quan gì đến tôi?”
Tôi chỉ yêu cầu chị đưa đồ ăn của Thiết Oa Tử, còn nhà chị nghèo hay không thì liên quan gì đến tôi chứ? Chồng của chị đi làm ăn như thế nào chị cũng không biết thì làm sao tôi biết được?
Kiều Mạn Phàm có mục tiêu làm việc rất rõ ràng, cần đồ ăn là lấy đồ ăn, còn chuyện khác cô không quan tâm.
Mẹ Kỳ Thụy Gia: …
Lòng dạ của đứa con gái này không có chút cảm thông gì, lòng dạ của kẻ giàu sang sao mà lạnh lẽo. Ôi, chẳng bằng dân quê, chẳng chân chất đáng yêu như người bình thường.
Xuân Hoa nói với Kiều Mạn Phàm: “Trong nhà đã không còn lương thực, bên chính phủ vẫn chưa mang đồ ăn đến đây.”
Chính phủ sẽ trợ cấp người dân nghèo khó, trên cơ bản toàn bộ đại đội đều là người dân nghèo khó cả.
Kiều Mạn Phàm: “Ồ, ra là như vậy.”
Giống như hoàn toàn không hiểu được ẩn ý của Xuân Hoa, cô hỏi: "Không có lương thực thì chị ăn cái gì?"
Xuân Hoa còn nói thêm: “Trong nhà chỉ đủ một hai bữa nữa, không có hơn.”
Kiều Mạn Phàm đồng tình: “Thật đáng thương.”
Những người làm công tác hỗ trợ người nghèo cũng thật đáng thương.
Tuy đến thôn này mấy ngày rồi, nhưng hiếm khi cô nhìn thấy có người làm lụng. Hễ rảnh rỗi lại thích chạy đến đứng xem tổ sản xuất ghi hình, sao không dành những lúc ấy đi nhổ cỏ ngoài đồng với rắc ít phân bón đi.
Nhìn những cây trồng kém chất lượng ở trên ruộng mà xem.
Bên cạnh đó, mấy người này còn vô cùng hào hứng nhìn các khách mời làm việc và cười nói khúc kha khúc khích như đang xem khỉ diễn xiếc.
Không có lý tưởng cao xa, họ chỉ sống tạm bợ trước mắt. Tồn tại là được, không bị đói chết là được. Còn những khái niệm về tồn tại vì cái gì hay là phấn đấu gì đó thì họ hoàn toàn không có.
Dù sao nhà nước sẽ không nhìn bọn họ chết đói là ổn rồi.
Kiều Mạn Phàm còn lâu mới cho hội Thiết Oa Tử đồ ăn miễn phí, lương thực của hội cô chính là do các khách mời làm việc vất vả kiếm được.
“Nếu nhà chị không có lương thực, vậy không cần cho đồ ăn của Thiết Oa Tử đâu…” Mạn Phàm nhìn thấy Xuân Hoa lộ ra nét tươi cười, nói tiếp: “Thiết Oa Tử sẽ không cần ăn cơm cùng tôi nữa.”
Miệng cười của Xuân Hoa hơi mím lại rồi trùng xuống, chị ta xoay người đỡ tường vào nhà.
Bữa sáng là món cháo được nấu bằng dầu gạo, bột mì làm thành bánh xèo, trên bánh được phết sốt bò để tạo nên một bữa ăn đặc biệt.
Khi đoàn ê-kíp chương trình tới nơi, họ nhìn thấy cả nhóm khách mời đang ngồi xổm dưới đất, tay này cầm bánh, tay kia bưng bát, cắn một ngụm bánh rồi húp một ngụm cháo.
Môi trường sống đã thay đổi con người quá lớn. Nhìn những ngôi sao sáng chói lóa ngày thường, giờ đây đều thành một đám Châu Á ngồi xổm ăn uống. Không còn hình tượng gì cả.
Tại sao chỉ qua một buổi tối, các vị khách mời này lại bu quanh Kiều Mạn Phàm nhỉ? Chẳng lẽ họ không biết tình hình của cô ta ư?
Cả nhóm ăn no đến ợ cả lên. Thỏa mãn quá đi, hôm nay lại là một ngày ngập tràn hy vọng. Họ cảm thấy mình đang tràn ngập sức mạnh và có thể đương đầu với nhiệm vụ ngày hôm nay.
Sau khi ăn xong bữa sáng, buổi ghi hình hôm nay bắt đầu, vẫn là rút thăm để quyết định nhiệm vụ của ngày.
Mấy vị khách mời đồng thời rút thăm và bắt được các nhiệm vụ khác nhau. Hôm nay, Mạn Phàm bắt được đào mương.
Kiều Mạn Phàm: …
Cô hỏi: “Chẳng lẽ vẫn luôn là những nhiệm vụ lúc trước hay sao?”