Các tác phẩm điện ảnh của Kỳ Thụy Gia có rất nhiều và mọi người đều rất thích hình tượng của cậu ta trong những bộ phim ấy. Nhưng bây giờ phát hiện ra, Kỳ Thụy Gia trong thực tế lại có điểm khác so với những gì trong tưởng tượng.
Dù một cô gái có thích ai đó đi chăng nữa mà gặp phải loại gia đình này thì đều sinh ra tâm lý muốn rút lui.
Giống như trường hợp của Kỳ Thụy Gia vẫn là một gia đình đơn thân, cha đã mất sớm.
Cậu ta gần như là một phần sinh mệnh không thể cắt bỏ của người mẹ.
Loại quan hệ này càng khiến cho người ngoài khó có thể xen vào giữa Kỳ Thụy Gia và mẹ cậu ta.
Cho dù là có thêm một người gia nhập thì mẹ Kỳ Thụy Gia cũng sẽ chiếm vị trí chủ đạo và chi phối người mới tham gia kia.
Thế này thì phải là một tình yêu chân thành như thế nào mới có thể che mờ đôi mắt của người con gái, để khiến cô ấy chỉ chọn mỗi Kỳ Thụy Gia?
"Không dính líu gì là tốt, loại phụ nữ này khó chơi lắm. Mẹ nói mà nghe, dù có muốn tạo scandal cũng đừng đụng đến hạng người này. Không thì bản thân sẽ mất đi lập trường, còn người ta sẽ chỉ trỏ con theo cái lẽ mà họ coi là đúng."
Những người như vậy luôn luôn âm dương quái khí, lại còn luôn dùng lý lẽ riêng, một mực bảo rằng tôi chỉ muốn tốt cho bạn và dùng vô số thủ đoạn khác nhau làm người khác khó chịu.
Một khi hành vi của bạn quá khích thì chính là không tôn trọng người lớn tuổi hơn, không tôn trọng bề trên. Điều đó có thể khiến bạn uất nghẹn mà chết, nhưng người ngoài lại cảm thấy chuyện nhỏ như con muỗi mà cứ phải xé ra to.
Chỉ muốn hỏi, bạn có thấy khó chịu không, có thấy uất ức không?
Kiều Mạn Phàm không thể tưởng tượng được, “Bà ta coi con như con dâu, cho nên mới nhằm vào con như thế. Con lại đúng là cảm ơn bà ấy quá.”
Cái loại bà coi mày như con dâu là vinh hạnh của mày, bà muốn dạy dỗ mày trở nên tốt hơn cũng là ơn phước của mày.
Cái loại cảm giác hơn người không thể giải thích này đến từ đâu vậy?
"Thực ra, đấy là một chiêu trò sở trường của người làm mẹ chồng. Mấy phu nhân giàu có, quyền quý mà không thích con dâu của họ đều làm như vậy cả. Cứ hở ra là châm chọc con dâu, giữ cái lý làm con dâu khổ mà không nói thành lời."
“Muốn so đo không được mà không so đo cũng không xong. Cái chiêu trò sở trường của loại người này là bất kể chuyện gì xảy ra thì đều là lỗi tại con hết."
“Ha hả……” Đột nhiên, bà Kiều nhớ tới thời còn trẻ: "Lúc mẹ gả cho cha con ấy, mẹ của ông ấy vẫn còn. Rõ ràng là con của bà ấy ngoại tình, kết quả mẹ nó bảo là do mẹ không có bản lĩnh, không có khả năng níu giữ được chồng mình."
“Đàn ông là loại chó hoang, muốn trói cũng không trói được.” Bà Kiều trực tiếp đẩy Kiều Thiệu Nguyên ra, “Cách tôi xa ra một chút, đừng có ngồi ở bên cạnh tôi, tôi trông mà khó chịu lắm.”
Từ mâu thuẫn trong chương trình bây giờ phát triển thành mâu thuẫn trong hiện thực, bà Kiều nhớ tới nỗi uất ức khi còn trẻ, ngay lập tức mắt giận trừng trừng với Kiều Thiệu Nguyên và trở mặt vô tình.
Một giây trước còn anh anh em em, bây giờ lại thành bão nổi gió gào, thay đổi hoàn toàn.
Thay đổi cực nhanh khiến người ta bất ngờ, Kiều Thiệu Nguyên và Kiều Mạn Phàm trợn mắt há hốc mồm. Mạn Phàm giữ im lặng ngay tức khắc, còn ông Kiều thì bất đắc dĩ nói: “Đây đã là chuyện của bao nhiêu năm trước rồi. Hơn nữa, tôi cũng chỉ có một lần như vậy thôi.”
“A, nghe giọng của ông hình như còn rất oan uổng hả, vẫn chưa được thêm vài lần có phải không?” Bà Kiều cười lạnh, đứng dậy muốn đi lên lầu.
Kiều Thiệu Nguyên lập tức hỏi: "Em định đi đâu đấy, chương trình còn chưa kết thúc mà?”
“Tôi không muốn xem nữa, càng xem càng tức hơn. Vừa thấy tôi sẽ trông cái vẻ mặt của người phụ nữ kia thành mẹ của ông, cái chương trình này không thể nào xem được nữa.” Bà Kiều nói xong lên lầu, để lại Kiều Mạn Phàm và Kiều Thiệu Nguyên hai mặt nhìn nhau.
Không lâu sau, bà Kiều liền diện hoa hòe hoa hoẹt, ăn mặc lộng lẫy xuống lầu rồi ra ngoài.
Lại là ra ngoài buổi tối, lại khôi phục trạng thái lúc trước.
Kiều Thiệu Nguyên rất tức, vừa chỉ vào TV vừa nói Kiều Mạn Phàm: “Con, sao con lại tham gia cái loại chương trình này?”