Mục lục
Sau Khi Xuyên Sách Tôi Biến Thành Đoàn Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bầu không khí giữa hai cha con Mễ Tinh Châu rất yên tĩnh và áp lực, một người ra lệnh và một người nhận lệnh.

Người Trung Quốc thường sống nội tâm và kín đáo, giữa hai cha con Mễ Tinh Châu thì sự nội tâm và kín đáo này lại càng nghiêm trọng, hoàn toàn không nhìn thấy chút tình cảm ấm áp nào.

Cuộc đời và sự nghiệp gắn bó mật thiết với nhau, không thể nào tách rời, và mối quan hệ này luôn luôn tồn tại.

Mẹ của Thiết Oa Tử nhìn thấy Kiều Mạn Phàm và những người khác dọn dẹp thì hơi đứng ngồi không yên, khuôn mặt đen nhánh đỏ lên: “Để tôi giúp mọi người, sức khỏe của tôi không tốt nên không thể nào quét dọn được.”

Kiều Mạn Phàm trực tiếp từ chối, Xuân Hoa, mẹ của Thiết Oa Tử, nói với con trai: “Thiết Oa Tử, nhanh cầm đồ phụ chị.”

“Nếu mọi người cần gì có thể bảo Thiết Oa Tử hỗ trợ.” Xuân Hoa vịn vách tường trở về gian phòng của mình, như thể bà đã giao tất cả mọi việc cho đứa con trai.

Con trai bà mới bảy tuổi, chăm sóc bản thân thôi cũng đã là một vấn đề khó khăn.

Nhưng có lẽ là không còn cách nào, Xuân Hoa cũng không thể tự lo cho chính bản thân mình được.

Cha Tang không ngừng cau mày, nhìn Thiết Oa Tử cẩm chổi quét xẹt xẹt xẹt khiến bụi đất tung bay khắp phòng, ông không thể không nói: “Oa Tử, quét nhẹ thôi.”

Thiết Oa Tử nhìn Kiều Mạn Phàm hỏi: “Em quét xong chị có thể cho em đồ ăn không?”

“Không thể.” Kiều Mạn Phàm trực tiếp từ chối, trên mặt Thiết Oa Tử lộ ra vẻ ngạc nhiên và không cam lòng: “Em đã giúp chị, tại sao chị lại không cho em đồ ăn?”

“Đây không phải là nhà của chị, nhóc quét dọn nhà của nhóc, lại muốn chị cho nhóc đồ ăn? Nhóc không biết xấu hổ à? Nếu chị thích cho thì chị sẽ cho, còn chị không muốn cho thì nhóc đừng có mơ nhé!” Kiều Mạn Phàm nói không chút lưu tình.

Thợ quay phim: …

Tạm thời còn chưa thấy mâu thuẫn của Kiều Mạn Phàm và cha mẹ ruột, nhưng lại thấy Kiều Mạn Phàm đã xúc phạm chủ nhà.

Đối với một đứa trẻ cũng cay nghiệt như vậy, khó trách có nhiều người trong giới giải trí muốn giẫm lên Kiều Mạn Phàm để gây sự chú ý. Nhưng đồng thời, bản thân Kiều Mạn Phàm cũng rất khó chịu.

Mẹ Tang rất dễ mềm lòng, nhìn thấy đứa nhỏ đòi đồ ăn, quần áo trên người lại rách rưới nên bà muốn cho nhưng lại bị Kiều Mạn Phàm ngăn cản.

Thiết Oa Tử tức giận đến mức ném cây chổi xuống đất, dùng sức giẫm giẫm cây chổi rồi mới chạy ra ngoài.

“Thằng bé còn nhỏ như vậy hẳn là nên đi học.” Cha Tang không khỏi thở dài, cha mẹ thằng bé sao không sốt ruột chút nào hết vậy? Người ngoài như ông còn lo lắng muốn chết đây này.

Người ta nói muốn phát triển đất nước đầu tiên phải nâng cao dân trí, giúp đỡ người nghèo trước tiên phải để họ được đi học. Quốc gia luôn muốn xóa đói giảm nghèo ở cái huyện này, nhưng nhiều năm như vậy cũng không có hiệu quả gì.

Có nhiều thứ đã ăn sâu vào trong tư tưởng của những người này, dù họ không có cơm ăn thật nhưng quốc gia sẽ trơ mắt nhìn bọn họ chết sao? Đương nhiên là không rồi.

Dựa vào trợ cấp của nhà nước, những người này sẽ không những không chết đói mà còn sống tốt.

Vậy tại sao không dừng trợ cấp? Vấn đề ở đây là không ai chắc chắn chuyện gì sẽ xảy ra nếu dừng trợ cấp cả.

Đôi khi người ta nghèo không phải vì người ta không cố gắng chăm chỉ làm việc mà còn bởi vì có quá nhiều thứ, quá nhiều quan niệm và tư duy cố hữu cản trở bọn họ.

Vốn dĩ giáo dục là thứ nên đầu tư nhất, nhưng để thấy kết quả thì cần thời gian quá dài, hiếm người có thể nhìn xa như vậy.

Có tiền, họ thà mua vài món ăn ngon để cải thiện cuộc sống thay vị lập kế hoạch cho tương lại. Tương lai quá xa, quá mờ mit, không thể sánh được với cảm giác thoải mái dễ chịu, tận hưởng cuộc sống ở ngay trước mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK