Thiết Oa Tử lắc đầu: “Em không đi học.” Thằng nhóc nhìn chằm chằm mặt Kiều Mạn Phàm, lắp bắp mà nói: “Chị thật đẹp.”
Kiều Mạn Phàm liếc mắt nhìn nhóc: “Còn nhóc thật bẩn.”
Chà chà, thợ quay phim đâu rồi? Cái này đoạn ngắn này mà chiếu lên, nói không chừng lại tạo nên một đợt công kích ngôn luận trên mạng .
Đạo diễn và tổ sản xuất mừng gần chết, có người tự tìm đường chết sẽ càng tăng điểm nhấn cho chương trình.
Mấy lời điên cuồng như vậy, nói nhiều được thì tốt biết mấy.
Thiết Oa Tử bị Kiều Mạn Phàm nói không khách khí làm cho mặt vừa đen lại vừa đỏ, trong nháy mắt hận không thể tìm cái khe đất chui vào. Bình thường dân dã, dơ bẩn đã quen, nay lại bị người ta nói tới, người khác thì cũng thôi, nhưng đây là người đẹp nói, loại cảm giác này hoàn toàn không giống nhau.
Cha Tang bị con gái thẳng thừng như vậy làm cho cạn lời, ông nói với Thiết Oa Tử: “Thiết Oa Tử đúng không, trong khoảng thời gian này chúng ta muốn ở tại nhà của con.”
Khi đối mặt cha Tang, Thiết Oa Tử cảm thấy thoải mái hơn nhiều, trên người cha Tang có sự tang thương quen thuộc với cuộc sống của nhóc.
Thiết Oa Tử vội vàng gật đầu dạ dạ một tiếng, vội vàng chạy vào, trong miệng còn kêu mẹ.
Kiều Mạn Phàm định bước vào trong sân xem xét, nhưng sau đó lại thu chân về, thật sự không có đủ dũng khí mà, một khi đi vào đó chính là nhảy lò cò, khiêng vali nhảy lò cò, nói không chừng sẽ bị gãy chân, trẹo eo mất.
Trong trường hợp như này cô càng phải tự bảo vệ chính mình, nếu không, chẳng phải đã cho tổ sản xuất món hời lớn sao, ngày đầu tiên tham gia chương trình, đại tiểu thư Kiều Mạn Phàm đã gãy chân, trẹo eo.
Chậc chậc chậc…
Không hề nghi ngờ chương trình này sẽ làm chuyện điên rồ như vậy.
Thiết Oa Tử vào nhà một hồi, sau đó đỡ một người phụ nữ thấp bé ra. Một chân của người phụ nữ này bị teo, yếu ớt, khi đi đường có lúc còn phải dùng tay đỡ lấy cái chân yếu.
Đây là triệu chứng của bệnh bại liệt, khiến đôi chân không phát triển và dáng người ủ rũ.
Kiều Mạn Phàm gọi Thiết Oa Tử: “Thiết Oa Tử, lại đây.”
“Chị.” Thiết Oa Tử mặc kệ phân vịt trong sân, bạch bạch bạch giẫm lên phân vịt chạy tới trước mặt Kiều Mạn Phàm.
Kiều Mạn Phàm thật sự không nhịn được, tay đỡ trán, bất lực nhìn trời.
Cha mẹ Tang nhìn thấy vậy, mí mắt cũng vô thức giật giật, đứa nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, tiền đồ sau này phải làm sao đây?
Mặc dù cha Tang không kiếm được nhiều tiền, nhưng ông cũng biết con nít cần phải được giáo dục, được đọc sách, dạy bảo những thói quen, lối sống tốt đẹp.
Kiều Ngữ Phù cũng là được cha mẹ Tang dạy dỗ từ bé, cứng cỏi thiện lương.
Kiều Mạn Phàm nói với Thiết Oa Tử: “Lấy cái xẻng dọn phân trong sân đi, không thấy nhiều phân và nước tiểu như vậy à? Còn vịt tại sao không nhốt lại?”
Cha Tang không thể vênh mặt hất hàm sai khiến người khác như Kiều Mạn Phàm được, ông nói với Thiết Oa Tử: “Nhà con có xẻng không?”
Thiết Oa Tử lập tức mang đôi giày không vừa chân, bạch bạch bạch đạp lên phân vịt, đi tìm một cái cái xẻng.
Kiều Mạn Phàm dứt khoát ngồi trên vali, từ một cái vali khác lấy ra một chai nước, khát quá, nhìn mặt trời chói chang trên cao, tự nhiên cô hơi muốn ăn kem.
Tưởng tượng bản thân ở biệt thự lớn, ăn kem, nằm điều hòa, mới qua có mấy ngày, cô đã quen với cuộc sống thoải mái dễ chịu, ai dza, từ nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu về nghèo lại khó.
Thiết Oa Tử tìm được một cái xẻng, đưa cho Kiều Mạn Phàm, cô liếc mắt nhìn thằng bé: “Đưa cho chị làm gì? Dọn phân đi?”
Thợ quay phim cũng không nhịn được muốn phỉ nhổ Kiều Mạn Phàm, đây là loại người gì vậy trời?
Bắt một đứa nhỏ làm việc, còn mình thì ở bên cạnh vừa nhìn vừa uống nước?
Thiết Oa Tử ngây ngẩn cả người: “Em làm sao?” Thằng bé nắm lấy cái xẻng, vẻ mặt bối rối khó tả.