Mễ Tinh Châu thu tay lại, nhìn rau xà lách đầy trong bát. Cậu rơi vào trầm mặc, gắp rau xà lách lên và yên lặng ăn.
Mạn Phàm dùng đũa chung gắp một miếng thịt kho tàu cho Mễ Tinh Châu: “Ăn đi, ăn một miếng không phải chuyện to tát gì cả."
Cha Mễ không đồng ý mà nhìn Kiều Mạn Phàm, “Cô không biết tình hình của Tinh Châu.”
Mạn Phàm hừ một tiếng, “Hoàn cảnh bây giờ ác liệt như vậy, lại làm cu li, trong bụng một chút nước lọc cũng không có. Chú định để con chú sống kiểu gì? Dù có béo thì lúc về giảm cân là được, có phải chuyện khó khăn gì đâu. Chú đang dồn con mình vào đường cùng đấy!"
Càng là người sống trong tầng lớp thấp nhất của xã hội thì càng ưa những món nhiều hàm lượng calo. Hoàn cảnh vất vả khiến con người, theo bản năng, ăn thức ăn giàu calo để bổ sung thể lực.
Còn có tốt cho sức khỏe hay không thì tính sau.
Mễ Tinh Châu không chút do dự nhét thịt vào miệng, đôi mắt híp lại, khóe miệng không hề vểnh lên, nhưng ai nhìn vẻ mặt của cậu cũng biết cậu đang sung sướng.
Ông Mễ nhíu mày, có một số việc một khi đã khởi xướng, điều đã nói ra thì không thể thu hồi lại được.
Mạn Phàm tò mò hỏi Mễ Tinh Châu: “Sau này cậu có còn phải tham gia thi đấu không?”
Tinh Châu gật gật đầu, “Có, sau hai năm nữa.”
Mạn Phàm hỏi: “Cậu bao lớn rồi?”
Trong mắt Tinh Châu có ánh sáng lấp lánh, cậu liếc mắt nhìn Kiều Mạn Phàm một cái, nói: “22.”
Trẻ thật, vẫn là em trai thôi!
Đạo diễn nhìn Kiều Mạn Phàm và Mễ Tinh Châu đầu ghé tai nói chuyện, ông cảm thấy cuộc sống của cô nàng rất thoải mái, có một đám mỹ nam vờn bên người.
Đạo diễn hơi hối hận, đáng ra nên mời thêm nữ khách mời khác nữa, chỉ có mỗi một mình Kiều Mạn Phàm một người để cô ta cứ vững vàng giữ vị trí trung tâm.
Nếu thêm một nữ khách mời khác sẽ xuất hiện tranh chấp vị trí, thế thì sẽ lại có thể có một lượng truy cập nữa.
Nhưng mấy người này ăn ngon miệng thế, tại sao lại thơm như vậy, tại sao lại không mời họ cùng ăn?
Ê-kíp chương trình: ???
Bệnh thật đấy, bao nhiêu người đứng cạnh nhìn thế mà chẳng mời một ai, ngay cả câu mời khách khí, giả vờ giả vịt cũng không có.
Người trong đoàn ê-kíp đã bắt đầu điên cuồng chảy nước miếng, mau mời bọn tôi đi, nhanh lên!
Đạo diễn nhịn không được mở miệng: “Nhiều đồ ăn như vậy mọi người không ăn hết đâu nhỉ?”
Kiều Mạn Phàm: “Sẽ ăn hết, không tin ông hỏi bọn họ.”
Mấy vị khách mời gật đầu: “Đúng vậy, ăn hết mà.”
Thần Nông thượng cổ nếm trăm loại rau canh, phát hiện thịt vẫn ăn ngon nhất.
Tổ sản xuất: ……
Cứ cảm giác là Kiều Mạn Phàm đang ghi thù.
Tổ sản xuất sống sờ sờ nhìn chằm chằm các khách mời ăn no trương cả bụng. Họ nhìn mà cứ nuốt nước miếng ừng ực. Nhanh lên kết thúc đi, họ cũng muốn ăn cơm.
Đối với mấy món thức ăn này, mẹ của Kỳ Thụy Gia vốn mang theo tâm lý bắt bẻ, lại phát hiện Kiều Mạn Phàm thật sự nấu ngon hơn mình, trạng thái tâm lý hơi có xu hướng sụp đổ.
Vừa hài lòng vừa không hài lòng lại vừa mất mát, đúng là trong lòng ngũ vị tạp trần.
Nấu cơm ăn ngon có nghĩa là có thể chăm sóc người nhà tốt, nhân sinh trên đời phụ thuộc vào cái miệng.
Nhưng, thứ bản thân lấy làm tự hào lại bị người khác vượt qua thì rất khó chịu, bà Kỳ thấy chính mình có những đức tính tốt đẹp mà phụ nữ dân tộc Trung Hoa nên có, hiền lành, mạnh mẽ, lam lũ, hy sinh.
Bà ta dùng thái độ tự cho là rất tốt hỏi Kiều Mạn Phàm: “Đại tiểu thư các cô cũng biết tự mình nấu cơm hả? Tôi còn tưởng tiểu thư con nhà giàu chỉ mua đồ ăn sẵn thôi chứ, không phải phim truyền hình đều quay như vậy sao?”
Kỳ Thụy Gia: ……
Có ăn cơm yên ổn được hay không vậy?
Cô ấy không phải con dâu của mẹ đâu, cũng chẳng có quan hệ cái rắm gì với con trai mẹ cả, sao cứ nhất thiết phải muốn đè đầu cưỡi cổ người ta?
Chẳng lẽ mẹ cho rằng, làm con dâu thời đại này còn phải lấy lòng mẹ chồng mới được ư?
Hư vinh thì hư vinh, cần gì phải cố chấp tìm khuyết điểm của người ta mọi lúc mọi nơi, hòng che giấu chuyện bản thân nhìn trúng tiền của người ta cơ chứ.