Mấy vị phu nhân đều vội vã lắc đầu như trống bỏi, miệng nói không ăn, nhưng cuối cùng tay vẫn cầm màn thầu lên cắn mấy miếng, ngon thật chứ chẳng đùa!
Sau đó, phòng tập gym tầng ba như kiểu có rất nhiều con voi đang đấu đá tranh giành bên trong, thùm thụp thùm thụp, làm cho cả biệt thự nháo nhào không yên.
Kiều Thiệu Nguyên phục hội chị em này luôn, thế nhưng ông không dám hó hé nửa lời, giận mà không dám nói, cũng không dám đi tìm những người phụ nữ này lý luận, đàn ông tính toán với đàn bà làm gì.
Đã vậy lại còn là một mớ đàn bà, đánh không được, cãi cũng không xong, kết quả chính là thảm bại.
Mặc dù Kiều Thiệu Nguyên không thể đi gây sự với đám người này, nhưng có thể đi tìm con trai tâm sự mà, hiện tại cả biệt thự không khác gì một ổ nhền nhện, ngoại trừ Kiều Thiệu Nguyên và Kiều Mạc Khiêm ra, còn lại đều là đàn bà con gái cả.
Tình trạng âm thịnh dương suy cực kỳ nghiêm trọng.
Kiều Thiệu Nguyên đi vào thư phòng, thấy ngay cảnh Kiều Mạc Khiêm đang ngồi tu trà sữa.
Trà sữa đã uống gần hết, chỉ còn sót lại trân châu, giờ khắc này, hắn đang hút trân châu, cho nên phát sinh tiếng hút sồn sột, từng viên trân châu chui tọt vào miệng thông qua ống hút.
Kiều Thiệu Nguyên đứng hình trong chốc lát, sau đó hỏi: “Con có bận không?”
“Dạ, con bận lắm.” Kiều Mạc Khiêm đặt ly trà sữa trong tay xuống: “Có chuyện gì không ba?”
“Đùng.” Một âm thanh nặng nề vang lên ngay trên đầu bọn họ, đám người này định phá nhà ra đấy phỏng?
“Ba?” Kiều Mạc Khiêm nhìn cha già: “Không thì ba đi chơi với chú Lý hàng xóm đi?”
Kiều Thiệu Nguyên vuốt mặt: “Ba thấy mẹ con có vẻ không còn yêu ba nữa.”
Kiều Mạc Khiêm lập tức cau mày, theo bản năng cầm ly trà sữa lên uống, một hồi lâu sau mới lên tiếng: “Bà à, ba lại nghĩ linh tinh cái gì đấy?”
“Lúc mẹ con còn trẻ nhìn ba chằm chặp, một chút cũng không rời, chỉ cần bên cạnh xuất hiện một thư ký hơi có chút nhan sắc thôi là đã tới công chuyện luôn rồi, chứ có như bây giờ đâu?”
Hoàn toàn để ông tự chơi một mình, mặc dù bị người khác xét nét để ý khó chịu thật đấy, nhưng như vậy cũng có nghĩa là có quan tâm tới mình, mà giờ vợ ông lại để kệ ông muốn làm gì thì làm, khiến cho Kiều Thiệu Nguyên rất khó chịu.
Nói trắng ra, chính là cảm thấy mất mát.
“Ừng ực…” Kiều Mạc Khiêm hút một hơi trà sữa, thấy ba nhìn mình chằm chằm, mới tỏ vẻ suy nghĩ, hỏi: “Ba muốn uống không?”
Kiều Thiệu Nguyên xua tay: “Ba cảm thấy mẹ con vô tâm, buông thả quá.”
Kiều Mạc Khiêm không hiểu hỏi lại: “Buông thả gì ba, mẹ chơi vui vẻ như thế thì ba thoải mái, con cũng thoải mái, cả nhà đều vui còn gì. Sao ba cứ thích tự mua dây buộc mình vậy ba?”
“Nhưng mà mẹ... mẹ con không quan tâm tới ba, bọn họ còn lập fandom để theo đuổi thần tượng, ba nghe nói bà ấy còn thành fan của một tiểu bạch kiểm.” Kiều Thiệu Nguyên đáp.
* Tiểu bạch kiểm: Các chàng trai trắng trẻo được bao nuôi (mang ý mỉa mai).
Kiều Mạc Khiêm thở dài một hơi, đẩy một xấp văn kiện dày cộp tới trước mặt Kiều Thiệu Nguyên: “Ba, chỗ này con chưa xem tới, ba xem hộ con chút đi.”
Hắn cảm thấy là do Kiều Thiệu Nguyên quá rảnh rỗi, cho nên mới có thời gian nghĩ này nghĩ nọ như vậy, trong khi hắn thì phải làm bù đầu mệt muốn chết.
Người đã quen việc chây ỳ, lười biếng rồi sao có thể đột nhiên chăm chỉ được đây, hiện tại rất nhiều chuyện ở công ty đều do Kiều Mạc Khiêm xử lý, còn Kiều Thiệu Nguyên đã bắt đầu tiến vào giai đoạn tiệm cận, sắp sửa dưỡng lão rồi.
Người tự nhận bản thân là ông già không chịu nổi mệt mỏi như Kiều Thiệu Nguyên, vội vã đánh ngáp một cái: “Ba hơi mệt, già rồi không thể thức khuya được, nên là ba đi ngủ đây.”
Hội chị em trên lầu chơi bời nhảy múa tới nửa đêm mới ngủ, cho nên Kiều Thiệu Nguyên đành chăn đơn gối chiếc ngủ một mình, vuốt vuốt chỗ trống bên cạnh giường, lưu lại dòng nước mắt cô quạnh tủi hờn.
Sáng sớm hôm sau, Kiều Mạn Phàm đứng bếp nhào bột mì, chuẩn bị món mì sốt bò.
Chỉ có mỗi sốt thịt bò thì rất đơn điệu, cho nên Kiều Mạn Phàm chuẩn bị thêm thịt bò cắt nhỏ, bát nào cũng cho đầy có ngọn.
Mấy đầu bếp khác cũng làm bữa sáng tương tự, may mà đã có kinh nghiệm, nên cũng làm được một ít.
Xem ra, chẳng mấy chốc bọn họ sẽ thất nghiệp mất thôi, huhuhuhu…