Túc Đông nói cái gì mà không hận, thích cô còn không kịp, chỉ sợ Túc Đông cũng tin tưởng vào loại lời này. Có lẽ cậu ta đã tự thôi miên bản thân, cảm thấy chính mình có tình cảm thật. Nếu không thể hợp tác, vậy thì không hợp tác, Tang Mạn Phàm cũng không vui khi nuôi ra một người quay lại đối phó cô. Tang Mạn Phàm không chút do dự bỏ đi, không thèm liếc nhìn Túc Đông thêm một cái, cũng không quay đầu nhìn lại. Túc Đông suy sụp ngồi xuống, siết chặt...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.