Mục lục
Sau Khi Xuyên Sách Tôi Biến Thành Đoàn Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Vua chiếu vua: trong cờ vua, đây là một nước cờ chết.

Không phải muốn giết người thì chính là muốn đánh người, Kiều Mạc Khiêm nhìn cô em gái đáng yêu của mình, “Ở trong lòng mày, anh mày là một kẻ tàn bạo không nói lý như thế sao?”

Mày còn biết những chuyện mày đã làm rất quá mức, bây giờ cũng biết sợ hãi cơ đấy.

Lại nói tiếp, anh ta bị bắt đi xem mắt cũng do Kiều Mạn Phàm làm hại.

Mạn Phàm cười nói: “Anh trai dĩ nhiên không phải một người tàn bạo không nói lý. Đương nhiên là em tin tưởng anh rồi.”

Lúc này Kiều Mạn Phàm mới lên xe, mới vừa ngồi xong Kiều Mạc Khiêm đã cạch một tiếng khoá luôn cửa xe lại, anh ta nhìn cô bằng gương mặt không biểu cảm.

Trái tim của Kiều Mạn Phàm hoảng hốt ngay lập tức, cô không kìm được mà đẩy cửa xe và xấu hổ nói: “Anh, anh nhất định phải giữ bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh đấy.”

Kiều Mạc Khiêm: “Tao rất bình tĩnh.”

Kiều Mạn Phàm lập tức ngồi thẳng lưng, “Đến đây đi, đánh đi, không cần thương tiếc em vì em là một bông hoa xinh đẹp đâu.”

Kiều Mạc Khiêm đến gần Kiều Mạn Phàm với vẻ ngoài cười nhưng trong không cười và giơ tay lên. Hành động đó khiến cô sợ tới mức run rẩy lẩy bẩy. Sau đó Mạn Phàm cẩn thận từng li từng tí mở mắt ra, nhìn thấy anh ta vươn đến đai an toàn, cài đai an toàn lên cho mình.

Kiều Mạc Khiêm hừ một tiếng, “Sợ hãi như thế mà còn dám xằng bậy.”

Mạn Phàm lập tức cười hì hì, “Ở trong lòng em, anh trai là một người đàn ông lòng dạ rộng lớn, dịu dàng và tình cảm mà.”

Cô gãi gãi đai an toàn, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh.

Kiều Mạc Khiêm khởi động xe, hỏi: “Đi chỗ nào?”

Kiều Mạn Phàm báo một địa chỉ, Kiều Mạc Khiêm nhướng mày: "Chỗ ấy là địa chỉ của khu biệt thự, mày muốn đi gặp ai?”

"Đoàn làm phim thuê chỗ này làm nơi ghi hình ạ.” Kiều Mạn Phàm giải thích.

Đến nơi, Kiều Mạn Phàm lấy hộp đồ ăn to ra từ trong cốp xe và lại móc một phần từ trong đó ra. Đây là phần mang cho Kiều Ngữ Phù.

Kiều Mạc Khiêm cũng đi xuống xe theo, bước bên cạnh Kiều Mạn Phàm. Cô ấn chuông cửa vang lên. Người mở cửa chính là Tư Thừa Trạch vẫn đang mặc áo ngủ tơ tằm. Cách ăn mặc còn rất đỗi quyến rũ, cậu ta buộc bừa một cái thắt lưng, lộ ra lồng ngực trắng nõn với hai cái chân dài như ẩn như hiện bên dưới.

Kiều Mạn Phàm: Mợ nó…

Thật là một cảnh đẹp mãn nhãn!

Đáng giá!

Tư Thừa Trạch đúng thật là một mỹ nhân, là một yêu tinh mà.

Mạn Phàm thấy, đầu tiên không bàn đến chuyện rốt cuộc nhân phẩm của Tư Thừa Trạch là cái cái dạng gì, nhưng chiếc túi da này quả thật là rất đẹp, quá đẹp.

Cậu ta nhìn thấy Kiều Mạc Khiêm trước tiên, kéo áo ngủ lại và vươn tay cầm lấy hộp đồ ăn, “Sao bây giờ chị mới đến, em sắp chết đói luôn rồi.”

Sau đó, Tư Thừa Trạch chào hỏi Kiều Mạc Khiêm, “Xin chào ngài Kiều.”

Kiều Mạc Khiêm vươn tay bắt tay Tư Thừa Trạch, nhưng vẫn luôn nhíu mày đánh giá cậu ta, ngay sau đó quay đi, thật là phóng đãng.

Tư Thừa Trạch nói với Kiều Mạn Phàm: "Để em xem hôm nay có món gì?”

Vưu Bành Bành cũng xuống dưới, vừa trông thấy có cơm sáng ăn thì lập tức vui vẻ. Cậu gọi một tiếng chị Kiều, rồi nghi ngờ nhìn Kiều Mạc Khiêm.

“Đây là anh trai của chị.” Kiều Mạn Phàm giải thích, cô không kìm nổi mà thò tay sờ sờ cái đầu trọc của Vưu Bành Bành, một cái đầu tròn xoe xanh lam.

Sau khi cạo hết tóc, mặt của Vưu Bành Bành có vẻ càng tròn hơn, trông tuổi tác cũng càng nhỏ hơn và nhìn rất đáng yêu.

Cảm giác sờ vào đó giống như đang sờ quả kiwi, Kiều Mạn Phàm cười rộ lên: “Sao lại cạo hết tóc thế, vậy mà cũng nỡ xuống tay, không phải là có mũ trùm đầu hả?”

“Mẹ em bảo, dùng mũ trùm đầu sẽ làm tóc bị bí bách và sẽ gây rụng tóc.” Vưu Bành Bành nói.

Kiều Mạn Phàm: ???

Đây là mẹ ruột ư?

Sao lại lừa con mình một vố như vậy?

Kiều Mạc Khiêm: …

Đôi mắt của anh ta thỉnh thoảng lại liếc về phía Tư Thừa Trạch, trầm tư suy nghĩ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK