Mục lục
Sau Khi Xuyên Sách Tôi Biến Thành Đoàn Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đúng là thế sự vô thường!

Kiều Ngữ Phù thở dài nói: “Lần này chị thật sự đã chọc anh ấy tức điên rồi, anh ấy còn khóc nhè với em đây.”

Có thể khiến cho Hoắc Sâm tức phát khóc, cũng là chuyện hiếm thấy.

Khóc?!

Kiều Mạn Phàm thật cẩn thận mà nói: “Chị, chị cũng đến nỗi không khóc mà!” Hóa ra nội tâm của Hoắc Sâm lại yếu ớt như vậy sao?

Danh tiếng của phái nữ quan trọng hơn danh tiếng của phái nam nhiều. Vì nếu như tiếng tăm của phái nữ mà hỏng rồi thì là người ấy rất xấu, không ra gì, nhưng dù phái nam có bị đồn thổi thế nào cũng vẫn có khả năng nói lại thành tốt.

Cùng là hành vi phóng đãng, phái nam là dạo chơi chốn trần gian, phong lưu phóng khoáng, còn phái nữ lại là không biết xấu hổ, lả lơi ong bướm.

Phái nam quay đầu thì đó chính là lãng tử quay đầu quý hơn vàng, còn phái nữ thì vĩnh viễn bị ghim trên giá sỉ nhục.

Kiều Ngữ Phù nghẹn lại: “Có lẽ anh ấy thật sự không kiên cường như chị.” Không có da mặt dày giống chị nên không thờ ơ được.

Đang là con cưng của gia đình đột nhiên bị người ta gọi là Đại Lang, nếu là người bình thường thì ai mà chịu được.

Kiều Mạn Phàm xin lỗi: “Xin lỗi nhiều nhiều.”

Kiều Ngữ Phù thở dài thật sâu, nói sang chuyện khác: “Lần này cho gọi điện cho chị là vì chuyện khác.”

“Để tôi nói với cô ấy.” Trong điện thoại vang lên giọng nói khác.

“Chào, tôi là ông Lý đây, cô đã đi hiệp hội chưa?” Sư phụ Lý hỏi Kiều Mạn Phàm. Cách điện thoại, Mạn Phàm vẫn có thể cảm thấy được vẻ mặt nghiêm túc căng chặt của sư phụ Lý.

Kiều Mạn Phàm: “Cháu chưa, dạo này cháu đang bận.”

Sư phụ Lý: “Bận cái gì?”

Kiều Mạn Phàm: “Bận nấu cơm.”

Sư phụ Lý: “Một ngày làm mười bữa cơm mà không có thời gian đi đến hiệp hội một chuyến à?”

Kiều Mạn Phàm: “Có rảnh cháu sẽ đi, sẽ nhanh thôi.”

Sư phụ Lý: “Cô nói cho ta một thời gian cụ thể đi, ta sẽ bảo Quyền An đi đón.”

Kiều Mạn Phàm đỡ trán, có phần không chịu nổi sự nhiệt tình của sư phụ Lý. Dù thế nào thì Quyền An cũng là phó hội trưởng của hiệp hội, bảo người ta đến đón cô?

Thấy thế nào cũng không ổn thỏa.

Chắc đây không phải một tổ chức tà ác nào đâu nhỉ. Tích cực mời chào cô vào như vậy, đừng có bảo là mua bán người và cô sẽ bị bán vào vùng núi đấy.

Kiều Mạn Phàm vội vàng từ chối: “Cháu tự đi là được rồi, bảo anh đấy đến đón làm gì ạ?”

Giọng của sư phụ Lý hơi băn khoăn: “Bảo nó đến đón cô thì có sao đâu, càng vào hiệp hội sớm thì càng tốt chứ sao.”

Kiều Mạn Phàm không còn gì để nói: “Bảy ngày, một tuần sau cháu sẽ đi đến hiệp hội, cháu sẽ tự đi.” Không cần ai đón.

“Không thể đi luôn bây giờ à?” Ông Lý hỏi.

Bởi vì cô còn chưa có giấy chứng nhận đầu bếp ở thế giới này, cũng chưa có thời gian học tập, dù sao ông bác cũng phải cho cô thời gian đi làm giấy chứng nhận chứ.

Nếu gia nhập hiệp hội thì sẽ thành người trong ngành, thế mà cái giấy chứng nhận cũng không có thì làm sao để chứng minh bản thân là đầu bếp được?

Hơn nữa cô từng nói với nhà họ Kiều gia rằng mình học nấu nướng vì Hoắc Sâm. Nhưng nếu không có quá trình học tập thì nó sẽ là một cái bug, rất dễ dàng để cho người khác nghi ngờ thân phận của cô.

Tuy bảo rằng là thế giới duy vật, không ai liên tưởng đến mấy chuyện quỷ quái, thần tiên, nhưng có lỗ hổng sẽ khiến người ta phải đào sâu suy nghĩ.

Có một số việc càng đào sâu sẽ càng nguy hiểm, càng sợ hãi!

Kiều Mạn Phàm: “Ba ngày sau, ba ngày sau cháu sẽ đi hiệp hội.”

Sư phụ Lý không hài lòng lắm, nhưng vẫn nói: “Thế ba ngày sau cô nhất định phải đi đấy, ta sẽ bảo Quyền An chuẩn bị. Đúng rồi, gia nhập hiệp hội cần phải khảo hạch. Có thể nội dung của nó sẽ là nấu ăn hoặc là kỹ thuật thái rau.”

Kiều Mạn Phàm lộ ra nụ cười, “Cháu biết rồi, sẽ đi, sẽ đi mà.”

Vì sao sư phụ Lý lại nhiệt tình như vậy, chẳng lẽ là muốn kiếm tiền hội phí?

Đến cái hiệp hội này, liệu mình còn trở về được không?

Chẳng lẽ loại hiệp hội ấy không phải là dạng cao cao tại thượng, lạnh nhạt ư?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK