Kiều Mạn Phàm sẽ nghe theo lời của thợ quay phim sao? Đương nhiên là không rồi. Vất vả lắm mới tìm được sơ hở, đương nhiên phải tranh thủ nắm bắt thật tốt, nếu không sau này sẽ không còn cơ hội như vậy nữa.
Thợ quay phim có thể làm gì? Cô cũng không biết.
Kiều Mạn Phàm đã gọi điện thoại cho trợ lý Tiểu Quả chờ sẵn ở thị trấn, phụ cô xách đồ.
Dừng xe, Kiều Mạn Phàm rút chìa khóa, bắt đầu dạo phố.
Tiểu Quả nhìn thấy Kiều Mạn Phàm, thật sự kích động, vội vàng hỏi: “Chị Mạn, chị không sao chứ? Tổ sản xuất có gây khó dễ với chị không?”
“Không có, chị đi mua ít đồ.”
Thợ quay phim chỉ khiêng camera đi theo Kiều Mạn Phàm, nhìn Kiều Mạn Phàm mua dầu, muối, gạo, thịt, trái cây, rau, gia vị,… thấy cái gì mua cái nấy, quá trời quá đất.
Kiều Mạn Phàm: … Cô muốn ăn thịt, ăn thịt, ăn thịt.
Thợ quay phim: …
Những vị khách mời khác đều thành thành thật thật hợp tác với ê-kíp chương trình để hoàn thành nhiệm vụ, mà Kiều Mạn Phàm lại hoàn toàn mặc kệ, bảo đốn củi thì không đốn, lại chạy đi mua đồ.
Điều này vượt khỏi khuôn khổ, khiến chương trình mất đi hiệu quả vốn có. Trừng phạt, nhất định phải nghĩ biện pháp trừng phạt.
Thợ quay phim nhìn Kiều Mạn Phàm mua sắm, đến lúc đó, chắc chắn những thứ này sẽ bị đội ngũ chương trình lấy đi.
“Tại sao cô/chị còn muốn mua nồi nữa?” Thợ quay phim và trợ lý Tiểu Quả hai miệng một lời, đồng thanh hỏi. Mua vật tư thì có thể hiểu được, nhưng tại sao còn mua xoong nồi?
Tiểu Quả thật sự đau lòng, có phải bọn họ ở bên kia đã nghèo đến mức cái nồi cùng không có?
Kiều Mạn Phàm mua mua mua một phen, mua một đống đồ lớn, khiến chiếc xe điện nhỏ này chất không xuể, còn muốn chở theo thợ quay phim cùng nhau trở về, chắn chắn không thể làm được.
“Bây giờ anh cứ ở đây, tôi chở đồ về lại tới đón anh.” Kiều Mạn Phàm nói với thợ quay phim.
Thợ quay phim: …
Cmn hắn hoàn toàn không tin tưởng cô.
Kiều Mạn Phàm chất đồ lên xe, sau đó nhanh như chớp đã chạy mất, để lại một mình thợ quay phim bơ vơ bất lực.
Kiều Mạn Phàm mang theo đống lớn đồ trở lại trong thôn. Những vị khách mời ai cũng nhìn cô với ánh mặt đặc biệt phức tạp.
Nhóm khách mời: …
Đậu xanh rau má, vậy mà còn có thể làm như thế này.
Ê-kíp chương trình tuyệt đối sẽ không cho phép Kiều Mạn Phàm hành động như vậy, lập tức muốn tịch thu vật tư của Kiều Mạn Phàm.
Có nhiều đồ như vậy, tổ sản xuất còn quay chương trình như thế nào? Kiều Mạn Phàm không hề làm gì, nằm xuống đã có ăn, vậy chương trình này tồn tại làm cmn gì nữa?
Khán giả chỉ muốn xem Kiều Mạn Phàm đốn củi, nhìn thấy cô tay chân luống cuống, khóc thút thít mà thôi.
Kiều Mạn Phàm đương nhiên biết tổ sản xuất sẽ cướp đồ của cô, vì thế cô nhanh chóng hét lớn với những vị khách khác: “Các anh chị, cô chú, con mua không ít thịt và trái cây, nếu mọi người hỗ trợ giữ lại những thứ này, trưa nay con mời mọi người ăn thịt nướng.”
“So với việc không giữ được đồ, còn không bằng để trưa ăn thoải mái.” Kiều Mạn Phàm muốn ăn thịt, muốn ăn no.
Những vị khách mời hai mắt nhìn nhau, tại sao họ lại làm việc, là bởi vì bữa trưa mà phấn đấu.
Xem ra bây giờ không cần làm nhiệm vụ, trưa còn có thể được ăn thịt nướng.
Làm sao bây giờ? Động lòng, vô cùng động lòng!
Thiết Oa Tử là người đầu tiên đứng ngăn trước mặt Kiều Mạn Phàm: “Mấy người không thể cướp đồ của chị được.”
Liêm sỉ ở đâu rồi?
Tư Thừa Trạch xoa xoa vai: “A, tôi đau vai quá, gánh nước thật mệt mỏi, nghỉ, nghỉ ngơi một chút.”
Có người thứ nhất sẽ có người thứ hai thỏa hiệp, Vưu Bành Bành nhanh chóng giơ tay: “Tôi, tôi cũng muốn ăn thịt nướng.”
Mẹ Vưu thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không cần nhổ cỏ, tay bà đều đã sưng lên rồi.