Kiều Ngữ Phù không nói nên lời. Cô luôn cảm thấy logic của Kiều Mạn Phàm giống như tên cướp, luôn bóp nghẹt logic của người bình thường.
Lẽ nào cô thật sự suy nghĩ và lo lắng quá nhiều chăng?
Không không, là Kiều Mạn Phàm quá mức liều lĩnh, còn cô cân nhắc mọi phương diện mới là điều bình thường.
“Được rồi, không có gì phải lo lắng cả. Chúng ta đi kiếm tiền, không phải đi đánh nhau. Em muốn húp chút cháo không?” Kiều Mạn Phàm hỏi.
Kiều Ngữ Phù thấy mọi chuyện đã trở nên như vậy, cùng lắm thì sau này mua một căn nhà mới làm lại từ đầu. Bây giờ, cô cũng đã có một ít tiền trong tay.
Nghĩ đến đây, trái tim thấp thỏm của cô cũng dần thả lỏng, dù sao thì hậu quả xấu nhất chỉ là đổi một căn nhà mới mà thôi.
Mà thôi??!!
Quả nhiên, tiền làm con người ta trở nên can đảm hơn.
Trước khi rời khỏi nhà họ Tang, Kiều Mạn Phàm đã đi chợ mua thịt bò, cô dự định sẽ mang về nhà họ Kiều để làm sốt thịt bò.
Lúc nãy đã ăn cháo ở Tang gia nên cô cần món khai vị gì đó ngon miệng hơn, sốt thịt bò là một lựa chọn hoàn hảo.
Tự mình làm sẽ rất sạch sẽ, quan trọng nhất là đầy đủ nguyên liệu và gia vị.
Hai chị em nhà Kiều vừa về đến nhà đã nhìn thấy rất nhiều quý bà cao sang đang ngồi trên sô pha, người nào người nấy đều ưu nhã xa hoa, trang sức trên người đều là ngọc quý, từng sợi tóc đều được chỉn chu, chói mắt đến mức không thể nhìn thẳng.
Những quý bà này, từ cách ăn mặc cho đến khuôn mặt, dáng người đều nổi bật lên chữ giàu có, giàu có, rất rất giàu có!
Kiều lớn Kiều nhỏ vào nhà chưa kịp phòng bị đã phải đột ngột đối mặt với nhiều bác gái như vậy, giống như hai con cừu non yếu ớt bất lực lọt vào bầy sói.
Nhất là Kiều Mạn Phàm vẫn đang cầm thịt bò, nấm hương, váng đậu, hành tây, rất giống một người phụ nữ nội trợ mới đi chợ về.
Mẹ Kiều rất vui mừng khi nhìn thấy hai cô con gái, bà vội vẫy tay: “Hai con mau đến đây chào các dì.”
Kiều Mạn Phàm nhanh chóng đưa những thứ trong tay cho người giúp việc, rồi theo Kiều Ngữ Phù vào giữa bầy sói.
“Hai cô con gái của cậu nhìn thật ngoan, lớn lên cũng xinh đẹp, đúng là tuổi trẻ thật tốt.”
“Đúng vậy, đúng vậy…”
“Con bé này…” Một người phụ nữ liếc nhìn Kiều Mạn Phàm. “Trên thế giới còn có rất nhiều đàn ông, con làm chuyện như vậy thật sự mất mặt.”
Kiều Mạn Phàm liếc nhìn mẹ Kiều, thấy bà không hề tức giận, trong lòng cô hiểu rõ, đây là bạn thân của mẹ Kiều nên dù bà ấy nói cái gì thì mẹ Kiều cũng sẽ không tức giận.
Kiều Mạn Phàm nở một nụ cười rụt rè: “Lúc đó con hơi bốc đồng, bây giờ con suy nghĩ kĩ lại, cũng thấy rất hối hận.”
“Là rất bốc đồng nha con, nhưng nếu con đã hiểu rõ thì tốt rồi.” Quý bà ấy nói xong thì không còn dây dưa nữa.
Mẹ Kiều thở dài nói: “Ai mà chẳng có tuổi trẻ! Hồi trẻ chúng ta cũng thấy đàn ông như thế này là tốt nhất, giờ nhìn lại... Haizz, đúng là đàn ông.”
Những lời của mẹ Kiều ngay lập tức đã khơi dậy những bất mãn trong lòng của các quý bà. Họ bắt đầu phàn nàn về đám đàn ông, không còn ai để ý đến hai chị em Kiều nữa.
Kiều Mạn Phàm thở phào nhẹ nhõm, vội vã rời đi, một khi phụ nữ phàn nàn thì không ai có thể ngăn cản được.
“Mạn Mạn, con làm món gì đó thật ngon, tất cả các dì sẽ ăn tối ở đây.” Mẹ Kiều nói với Kiều Mạn Phàm.
Kiều Mạn Phàm nhìn thấy mẹ Kiều nháy mắt với mình, cảm thấy có gì đó sâu xa, nhưng cô vẫn gật đầu: “Dạ con biết rồi.”
Có rất nhiều người nên phải nấu rất nhiều món, Kiều Mạn Phàm bắt đầu suy nghĩ về thực đơn cho tối nay. Có vẻ như đã đến lúc cô phải dùng đến bản lĩnh thực sự của mình rồi.
Hai chị em cùng nhau vào bếp, Kiều Ngữ Phù nói với Kiều Mạn Phàm: “Chị phải nấu thật ngon, vì thể diện của mẹ, mẹ cũng là vì tốt cho chị.”