Mục lục
Sau Khi Xuyên Sách Tôi Biến Thành Đoàn Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Zombie tóc đỏ dùng lưỡi đẩy kẹo mút trong miệng: “Hừ, có phải ông già nhà mày lại bảo tài nấu ăn của tao không bằng mày không?”

“Quyền An, chúng ta so một trận đi, xem rốt cuộc ai tốt hơn ai.”

Liệu Quyền An có định so tài nấu ăn với Phó Xán không? Không, hơn nữa anh ta còn muốn đuổi gã ra khỏi văn phòng của mình.

Phó Xán ở ngoài cửa hùng hùng hổ hổ. Mọi người đi ngang qua đều nhìn chằm chằm gã. Tóc đỏ hung hăng bặm trợn tự khen, hất cằm nhìn những người này: “Nhìn cái gì, chưa từng thấy trai đẹp à?”

Kết hợp với mái tóc đỏ ấy, trông gã thật muốn ăn đòn. Nhìn từ vẻ bề ngoài, tên Phó Xán này trông thật sự chẳng giống một đầu bếp chút nào.

Hơn nữa, gã còn là một kẻ độc mồm độc miệng, chưa bao giờ biết khiêm tốn là cái gì. Không biết có bao nhiêu người trong hiệp hội đã bị gã phỉ nhổ và khinh thường rồi.

Gã sỉ nhục người ta đến mức họ đỏ bừng cả mặt, nếu người đó hơi nhát gan thì còn khóc lóc bỏ chạy luôn.

Phó Xán còn bảo rằng tâm thái của họ không được. Những kẻ mà trạng thái tâm lý như vậy thì còn làm đầu bếp làm gì, mới chỉ bị người khác nói một câu ăn không ngon đã khóc rồi thì chẳng thà cứ khóc mù luôn đi.

Toàn đồ bỏ đi, chẳng có ai có năng lực đè gã ra đánh cho một trận.

Ôi dào ơi…

Có mấy người ỷ vào thiên phú muốn làm gì thì làm, nhưng nói cho cùng cũng chẳng ai làm gì được gã.

Bao nhiêu người nghiến răng nghiến lợi chửi mắng Phó Xán, nào là ước gì gã ra ngoài bị xe húc chết, nào là nấu ăn thì bị nổ bình gas.

Như vậy, có thể thấy được kẻ bá chủ một phương trong hiệp hội bị người ta ghét đến mức nào.

Ngược lại, với tư cách là phó hội trưởng, Quyền An cũng có thiên phú, nhưng lại là một người rất ôn hòa và làm việc rất có trách nhiệm. Anh ta sẽ không hở một chút là phun nọc độc, điều này đối lập rõ ràng với Phó Xán.

Mặc dù cùng là con người, nhưng sự khác biệt thì cách biệt như khác giống loài.

Đến giữa trưa, Kiều Mạc Khiêm và đối tượng xem mắt hẹn nhau ở nhà hàng, đó là loại nhà hàng thuộc hạng cao cấp.

Kiều Mạn Phàm còn đang vũng vẫy giãy chết: “Anh trai, anh thật sự muốn dẫn em đi sao? Bây giờ anh đổi ý còn kịp đấy.”

Đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện vô cùng vô cùng lúng túng.

Tôi từ bỏ một một trăm vạn, năm mươi vạn tôi cũng không cần.

Tại sao ông anh cứ phải nhất quyết lôi tôi đi cùng chứ?

Rốt cuộc Kiều Mạc Khiêm anh có mục đích gì đây?

Kiều Mạc Khiêm dừng xe, mang theo Kiều Mạn Phàm đi vào nhà hàng. Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, hai người đi đến một bàn ăn.

Ở đó đã có một cô gái ngồi đợi. Khi cô ấy ngẩng đầu nhìn thấy Kiều Mạc Khiêm và Kiều Mạn Phàm, nụ cười trên khóe miệng bỗng nhiên cứng đơ lại, nhưng vẫn lễ phép hỏi: “Có phải anh Kiều Mạc Khiêm không?”

Kiều Mạc Khiêm gật đầu: “Đúng vậy, đây là em gái tôi, Kiều Mạn Phàm.”

Kiều Mạn Phàm rất xấu hổ chào hỏi: “Xin chào.”

Cô gái mỉm cười, đôi con mắt biến thành hình lưỡi liềm đáng yêu: “Tôi biết cô, mẹ tôi nói cô nấu ăn rất ngon.”

Kiều Mạn Phàm gật đầu: “Cảm ơn chị đã khen.”

Kiều Mạc Khiêm và đối tượng xem mắt ngồi đối diện nhau, mà Kiều Mạn Phàm thì ngồi ở giữa hai người, tạo ra cục diện kiềng ba chân.

Xấu hổ đến mức da đầu tê dại.

Kiều Mạc Khiêm hỏi: “Tiểu thư Chu đúng không? Cô gọi món ăn đi.” Anh đẩy thực đơn cho đối tượng xem mắt: “Tôi không biết cô có kiêng ăn món gì không.”

Tiểu thư Chu lại đưa thực đơn cho Kiều Mạn Phàm: “Hay là cô gọi món đi, cô là đầu bếp chắc hẳn sẽ biết món nào ngon, món nào không.”

Mạn Phàm chỉ có thể cầm thực đơn lật tới lật lui, cuối cùng nói thẳng: “Tôi không biết ngoại ngữ.”

Thực đơn này được viết bằng tiếng Pháp.

Tiểu thư Chu hơi kinh ngạc: “Không phải chứ?”

Kiều Mạn Phàm gật đầu: “Đúng vậy.”

Nếu bảo là tiếng Anh thì còn có thể miễn cưỡng đôi chút, còn về phần tiếng Pháp thì Kiều Mạn Phàm quả thật là không biết gì.

“Vậy để tôi.” Tiểu thư Chu bắt đầu gọi món. Cô gái lưu loát dùng tiếng Pháp chào hỏi bồi bàn và gọi thực đơn.

Kiều Mạn Phàm khen ngợi: “Tiếng Pháp của chị tốt ghê.” Đúng là một cô gái tài năng nha.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK