“Nếu cô có thể thuyết phục những khách mời khác thì việc rút thăm cũng không phải là không thể.” Tổ sản xuất nói thẳng.
Ê-kíp chương trình này là chó chứ không phải người, chỉ cần là người đều có thể nhìn ra nhà này có tốt hay không.
Kiều Mạn Phàm và cha mẹ Tang đứng ở trước cổng, nhìn phân và nước tiểu xanh xanh trong sân cùng mùi hôi thối xộc lên chóp mũi, nói thật đến dũng khí bước vào cũng không có.
Phó đạo diễn gọi bốn vị khách mời còn lại tới: “Đại tiểu thư Kiều Mạn Phàm kiến nghị mọi người rút thăm quyết định chỗ ở, mọi người thấy thế nào?”
Bốn người đàn ông vừa thấy tình hình trong sân, tính ga lăng hay bản năng nhường nhịn con gái thường ngày đều chẳng thèm quan tâm nữa, lập tức từ chối: “Chúng tôi cảm thấy như vậy rất tốt, không cần rút thăm nữa.”
Trai đẹp như hoa Tư Thừa Trạch so với cục shit vịt dưới đất còn muốn xanh hơn, cả người như rơi vào trạng thái thế giới quan sắp sụp đổ.
Thật sự không thể nào tưởng tượng lại có người ở được trong hoàn cảnh như này.
Kỳ Thụy Gia thì ngược lại, hắn thấy cũng bình thường. Ở nông thôn không chú ý lắm tới nơi ở, là kiểu như bây giờ, một cái chậu có thể rửa mặt cũng có thể rửa chân, lúc cần thiết, còn có thể nhào bột, một chiếc chậu đa dụng.
Thiếu niên Vưu Bành Bành thở ra một hơi, vẻ mặt như sống sót sau tai nạn, may mắn là bản thân mình không cần ở trong một ngôi nhà như vậy.
Mễ Tinh Châu an ủi Kiều Mạn Phàm: “Đợi lát nữa cô quét dọn lại một chút.” Đây cũng đâu còn cách nào khác.
Kiều Mạn Phàm vốn đã giác ngộ mình là một xác chết nằm trong quan tài mặc người ta khiêng, biết bản thân chỉ có thể sống trong ngôi nhà này, nhưng theo thói quen vẫn muốn quấy rối chương trình một chút, lỡ như có thể đổi nhà được thì sao?
Kiều Mạn Phàm còn nói thêm: “Tôi có thể tìm nhà khác để ở, trong thôn này không lẽ chỉ còn mỗi một cái nhà này.”
Tổ sản xuất lập tức lắc đầu: “Xung quanh đây chỉ có mấy ngôi nhà này là cạnh nhau thôi, cô đi nhà khác thì thông báo phiền lắm, hơn nữa, mọi người đều muốn hỗ trợ lẫn nhau.”
Vì muốn cô ăn ‘cháo hành’ mà các người cũng thật khổ tâm nha, Kiều Mạn Phàm cảm thán.
Đạo diễn mập mạp còn xát muối lên miệng vết thương: “Cô xem, nhà này còn ở giữa, cô vững vàng chiếm vị trí center, có phải quá tốt rồi không?”
Kiều Mạn Phàm: …
Tổ sản xuất ‘tốt bụng’ thật sự, còn muốn nhường vị trí center cho cô, nhưng vị trí này chính là nằm trong quan tài, người khác ở bên ngoài khiêng, cmn cô thành xác chết rồi.
“Mấy người là ai, ở cửa nhà tôi làm gì?” Một thằng nhóc cả người lấm lem chạy tới, trên mặt mơ hồ còn nước mũi, lại dính thêm tro bụi, nên nước mũi đen xì, loang lỗ trên mặt.
Quần áo đầy bụi bẩn, mặc trên người không phân biệt được đâu là quần áo, đâu là màu da, vải dệt ở cổ áo đã bị lỏng lẽo, người cũng thật là dơ.
Thằng nhóc nhìn mọi người xinh đẹp sạch sẽ, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên, vẻ mặt này kiểu như khi nhìn thấy người ngoài hành tinh vậy, hoàn toàn không cùng một thế giới với nó.
Bọn họ và hoàn cảnh xung quanh quả là không hợp nhau, ở nơi nông thôn đầy bụi đất, bần cùng này, nhóm người bọn họ chính là tươi đẹp nhất, bắt mắt nhất, phảng phất như tỏa sáng lấp lánh rực rỡ.
Nhìn nhiều thêm một chút là khinh nhờn.
Đội trưởng nói với thằng nhóc: “Thiết Oa Tử, mấy người này sẽ ở lại nhà của con, nhớ tiếp đãi thật tốt đó.”
Tư Thừa Trạc nhìn thằng bé rồi lại nhìn ngôi nhà, trong lòng sinh ra sự đồng cảm sâu sắc đối với Kiều Mạn Phàm, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không đổi chỗ ở đâu.
Bốn vị khách còn lại chạy nhanh như chớp, thời gian này phải tranh thủ dọn dẹp chỗ ở của chính mình, tuy rằng tình trạng của bọn họ không đến nỗi tệ như vậy nhưng cũng không khá hơn là bao.
Kiều Mạn Phàm nhìn chằm chằm đứa nhỏ khoảng bảy tám tuổi này, cô hỏi: “Em đi học về sao?”
Hôm nay là ngày giữa tuần, thằng nhóc lớn như vậy hẳn là đang đi học ở trường đi.