Chỉ có quỷ mới biết rốt cuộc trong lòng ông Hoắc có để ý hay không, nhưng ít nhất trông ngoài mặt thì là không thèm để ý. Chẳng qua nào có ai muốn nhìn thấy thằng con trai mình bị gọi là Võ Đại Lang.
Nếu đối phương đã biểu hiện như không thèm để ý thì Kiều Thiệu Nguyên cũng sẽ không gióng trống khua chiêng áp Kiều Mạn Phàm đi nhà họ Hoắc để thỉnh tội.
Vấn đề là điều đó cũng ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai nhà, chưa bàn đến đây còn là phía nhà họ Kiều đuối lý.
Nhưng con trai Kiều Mạc Khiêm còn chưa có hành động thì ông cũng không nóng nảy. Mọi việc hiện giờ đều do Kiều Mạc Khiêm giải quyết thì cứ để nó làm quyết sách.
Nhà họ Hoắc chưa chắc đã là một thông gia tốt, nhưng quan trọng là hai đứa trẻ đã chú định lẫn nhau.
Có đôi khi ông Kiều không thể không cảm thán rằng phong thủy nhà mình không ổn, có vẻ cả con trai lẫn con gái đều không được tốt. Ôi, dường như sự huy hoàng của nhà họ Kiều đã bị chôn vùi dưới tay ông mất rồi.
Một đám chẳng lấy thần thái lay chuyển thế giới mà lại dùng sự khùng điên chấn động loài người.
Thật sự Kiều Thiệu Nguyên còn không hề xem mấy chuyện trên mạng, mà đám lão già đó còn thích dùng cái này để trào phúng.
Con trai, con gái ông đều không biết cố gắng rồi.
Nhìn cánh cửa bị đóng lại vô tình kia, Kiều Mạn Phàm chỉ có thể thở dài và trở lại phòng của mình, cha Kiều chẳng có lòng yêu thương gì hết.
Một lát sau, bà Kiều đã đến tìm Kiều Mạn Phàm. Bà ấy vừa mới tắm xong, mái tóc vẫn còn có phần hơi ẩm ướt và cả người thơm nức làm Mạn Phàm vô cùng muốn vùi đầu vào lòng của bà Kiều.
Kiều Mạn Phàm quyết định bán đứng Kiều Mạc Khiêm mà không có chút nặng nhọc nào về mặt tâm lý. Cô hỏi: “Mẹ ơi, anh trai sắp sửa kết hôn với cô con gái nhà họ Chu ạ?”
“Mẹ rất vừa ý cô ấy, anh con cũng không có ý kiến.” Bà Kiều nói.
Hắn ta mà không có ý kiến sao? Đó là dáng vẻ không để tâm, tự do tự tại, thờ ơ lạnh nhạt với cuộc đời. Hắn ta muốn thành tiên, nên những chuyện phàm trần thế tục chẳng liên quan gì đến người đó.
Thế thì đâu có vẻ gì là muốn kết hôn chứ? Thật là một tên đàn ông tồi, tại sao lại nhất định không nói một câu phản đối chứ?
Không từ chối, không đồng ý, không tỏ thái độ.
Mạn Phàm gật đầu: “Con cũng vừa ý chị gái nhỏ nhà họ Chu. Nhưng anh trai còn chưa hề hoàn thành một buổi xem mắt đúng nghĩa với người ta đâu ạ.”
Bà Kiều nhíu mày ngay lập tức, nhìn cô: “Sao lại thế?”
Kiều Mạn Phàm lập tức giải thích đầu đuôi sự việc. Đôi lông mày của bà Kiều càng nhướng càng cao, cuối cùng bà ấy tức sùi bọt mép: “Vậy sao con lại không nói sớm cho mẹ chứ? Hai ngày nữa là người ta đến nhà làm khách rồi.”
Hai ngón tay của Mạn Phàm chọc vào nhau, oan ức nói: “Con không dám.”
Nhưng bà Kiều cũng nhanh chóng nghi ngờ: “Sao bà Chu lại không nói chuyện này với mẹ nhỉ?”
Mạn Phàm kinh ngạc: “Chẳng lẽ chị gái nhà họ Chu không nói với cha mẹ chị ấy ư.”
“Mẹ cũng nghĩ vậy.” Trong lúc nhất thời, bà Kiều vừa mừng vừa tức. Ít nhất là cô Chu biết đường bao che trước mặt cha mẹ mình, đó là còn có chút hy vọng.
Nhưng mà con trai bà lại không biết cố gắng. Bà Kiều giận dữ đi tìm Kiều Mạc Khiêm. Bà cần phải để cho thằng con trai mình khắc sâu về sự sai lầm này.
Kiều Mạn Phàm bắt lấy bà Kiều: “Mẹ, mẹ à, có lẽ anh trai cũng có chuyện phải làm nên mới bảo con hỗ trợ. Mẹ đừng mắng anh ấy, có khi anh ấy có nỗi khổ riêng khó lòng giải thích đó ạ.”
Vô sinh hoặc bị bệnh nan y chẳng hạn…
Bà Kiều cạy những ngón tay của Kiều Mạn Phàm ra: “Nó thì có nỗi khổ gì chứ. Chẳng phải là không muốn đi xem mắt à? Nói với mẹ một tiếng là xong chuyện, đâu cần phải loằng ngoằng mất công như vậy.”
“Anh ấy cũng biết mẹ đã tốn nhiều công sức nên không đành lòng làm trái tâm ý của mẹ.” Kiều Mạn Phàm nói với giọng điệu rất thảo mai.
"Thế thì càng phải nói thẳng chứ, mẹ cũng lười đi an bài cho nó. Nếu nó thật lòng không muốn làm trái ý mẹ thì nên nói thẳng. Nó làm như vậy mới chính là hủy hoại tâm ý của người khác." Bà Kiều vô cùng, vô cùng tức giận.