Mục lục
Sau Khi Xuyên Sách Tôi Biến Thành Đoàn Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiết Oa Tử nhìn mấy bát mì trên bàn mà chảy nước miếng.

“Đây là đồ ăn của nhà em.” Thiết Oa Tử cãi lại: “Sao chị có thể vừa ở nhà em vừa ăn thức ăn của nhà em được?”

Kiều Mạn Phàm nói thẳng: “Nhóc hỏi chú bên cạnh tại sao chị lại ở nhà nhóc, ăn đồ ăn của nhà nhóc.”

Thiết Oa Tử muốn biết tại sao mọi người lại ăn đồ ăn nhà nó sao? Thật sự nó cũng không quan tâm lắm, nó chỉ đơn thuần là muốn ăn mì mà thôi.

Nhưng hình như ở đây chỉ có ba bát mì, căn bản không có phần của nó, thế là nó chạy vào phòng của mẹ, nói với mẹ nó muốn ăn mì.

Kiều Mạn Phàm lấy sốt thịt bò ra, phủ một lớp lên trên mỗi bát mì. Bởi vì có sốt thịt bò mà những sợi mì vốn dĩ vô vị đã trở nên thăng hoa, có hương thơm, có mùi vị.

May mắn là cô cơ trí, nhìn xa trông rộng, khiến bản thân trở nên trâu bò hẳn.

Đúng là cô quá hiểu về bản chất con người mà, biết rõ ràng ê-kíp chương trình không muốn làm người nên tất cả đều chuẩn bị kỹ càng, phòng ngừa chu đáo.

Hãy gọi cô là Gia Cát Mạn Phàm.

Thợ quay phim: ???

Tại sao cô ta đi ra ngoài mà còn mang sốt thịt bò theo? Cảm giác như khi đi ra ngoài còn mang theo một bình sa tế vậy.

Ai không có việc gì tự nhiên ra ngoài mang một bình sa tế theo làm gì?

Bởi vì con trai nằng nặc đòi ăn mì nên Xuân Hoa cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể lấy ra một bao mì, khập khiễng đi vào bếp.

Thiết Oa Tử nhìn thấy bọn người Kiều Mạn Phàm đang ăn mì, đồng thời còn ngửi được mùi thơm cay thì càng thèm, chủ động cho thêm củi vào bếp.

Kiều Mạn Phàm nhìn bao mì trên tay Xuân Hoa, quả nhiên trong nhà còn lương thực, chỉ là không nỡ cho bọn họ ăn mà thôi.

Cuối cùng, Thiết Oa Tử cũng được ăn mì, nhưng mì của nhà nó có vẻ không ngon như của mọi người, nó thấy một bình sốt thịt bò, tất cả mùi thơm đều tỏa ra từ cái bình này.

Thiết Oa Tử vươn tay muốn lấy bình sốt thịt bò nhưng lại bị Kiều Mạn Phàm nhanh tay giành trước, dùng cái nắp đậy bình sốt thịt bò thật chặt, không định cho thằng nhóc này ăn.

“Chị ơi, cho em một chút đi.” Thiết Oa Tử thay đổi kế hoạch tác chiến, gọi chị một cách ngọt ngào.

Kiều Mạn Phàm: “Không cho, đi chỗ khác.”

Cha Tang nghĩ đó chỉ là một chút sốt thịt bò, đang định nói điều gì đó nhưng Kiều Mạn Phàm lại nói: “Con không cho nó ăn đâu.” Ăn một chút thì sốt thịt bò sẽ ít đi một chút.

Hai tô mì của hai mẹ con Thiết Oa Tử thì đầy ắp, còn của bọn họ thì chỉ có nửa tô, ăn hai miếng là hết sạch, bọn họ mới là người đáng thương nè.

Trong lòng Kiều Mạn Phàm vẫn rất tức giận, cho dù là một diễn viên quần chúng người ta cũng có cơm hộp, đến lượt bọn họ thì ngay cả một hộp cơm cũng không có.

Bây giờ còn muốn ăn sốt thịt bò, không có đâu nhé, cút!

Thật sự Xuân Hoa cũng thèm sốt thịt bò, bà nói với Kiều Mạn Phàm: “Có thể cho thằng bé một chút được không?”

Kiều Mạn Phàm lườm bà một cái, chao ôi, từ lúc nào bà đã trở thành một người mẹ hiền rồi?

“Không cho, sao bà không cho chúng tôi một ít mì? Dựa vào cái gì mà tôi phải cho chứ?” Kiều Mạn Phàm cảm giác bản thân còn chưa ăn no.

Xuân Hoa cũng không xin nữa, nói với Thiết Oa Tử: “Người ta không cho.”

“Không, con muốn ăn, con muốn ăn…” Thiết Oa Tử bắt đầu giãy đành đạch, bình thường chỉ cần người lớn không chịu được thì họ sẽ chọn thỏa hiệp.

Kiều Mạn Phàm không quan tâm đến Thiết Oa Tử đang làm loạn, nói với cha mẹ Tang: “Cha mẹ ăn nhanh đi.” Sau đó bắt đầu cặm cụi ăn mì.

Muốn làm loạn thì cứ làm loạn, coi như vừa ăn cơm vừa xem kịch. Cha mẹ Tang cũng không còn cách nào, thật sự là những đứa trẻ không hiểu chuyện dễ khiến người khác không có cảm tình mà.

Chẳng bao lâu, ba người đã ăn hết sạch mấy bát mì thơm cay siêu ngon này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK