Cái loại ánh mắt bắt bẻ người khác với cái suy nghĩ cô gái nào cũng có thể trở thành con dâu của mình.
"Kỳ Thụy Gia, anh để ý mẹ của mình đi. Bà ấy không ưa tôi, ngày nào cũng om sòm bảo tôi không có ai thích, dạy dỗ tôi. Nếu thích dạy bảo người khác như thế thì đi làm giáo viên đi." Kiều Mạn Phàm lười nói chuyện nhiều với người bề trên, lỡ cãi cọ thì chẳng hay ho. Cô chỉ có thể nói với Kỳ Thụy Gia.
Kiều Mạn Phàm không định trở mặt với mấy người khách quý này, nhưng cũng không muốn có mối quan hệ sâu sắc với họ. Nên cô không thoải mái thì đương nhiên sẽ nói ra, cần gì phải chịu người ta ăn hiếp như vậy.
Mẹ của Kỳ Thụy Gia cũng ngơ ngác nhìn Mạn Phàm, hiển nhiên, bà không ngờ là cô sẽ không khách khí mà nói thẳng ra như thế.
Sắc mặt của mẹ Kỳ Thụy Gia đỏ bừng lên: "Cô, cô chỉ là..."
"Cô chỉ là muốn tốt cho con. Cô là ai mà phải muốn tốt cho con thế?" Mạn Phàm cười khẩy, vẫy tay với Thiết Oa Tử. Thằng bé ngay lập tức chạy như điên đến trước mặt cô.
Mạn Phàm để chai nước lên tay thằng bé: "Cất đi, có thể bán lấy tiền đấy."
Mạn Phàm lấy thỏi son từ trong túi xách tay và tô son trước gương. Đôi môi đỏ như máu hợp với biểu cảm sắc sảo và khinh thường của cô, nhìn rất mạnh mẽ. Bất cứ lúc nào, cô cũng phải trông thật xinh đẹp!
Cái dáng vẻ như một nữ vương kia làm mẹ của Kỳ Thụy Gia không nhịn được mà lùi về phía sau. Thụy Gia đang ngồi rửa nồi thì nghe được giọng của Kiều Mạn Phàm. Cậu ngó sang thì thấy mẹ của mình đang đối đầu với cô.
Thụy Gia vô thức nhíu mày, mặt mũi hơi nhuộm màu mỏi mệt. Cậu đi đến và xin lỗi Kiều Mạn Phàm: "Xin lỗi, mẹ của tôi không có ác ý đâu."
Nhìn thấy con trai ăn nói khép nép như vậy, ngay tức khắc, bà Kỳ lộ ra vẻ đau lòng như thể con trai mình đang chịu oan khuất lớn lao lắm.
Mạn Phàm cảm thấy mẹ Kỳ Thụy Gia rất kỳ quặc. Con trai bà chịu sự uất ức này, phải đi xin lỗi người khác, tất cả là bởi vì bản thân bà đấy!
Nhìn Kỳ Thụy Gia lôi kéo mẹ của mình đi, thợ quay phim rất vui mừng. Mâu thuẫn giữa những khách mời với nhau sẽ khiến cho fans của họ tấn công lẫn nhau. Nó có thể mang đến cho chương trình một lượng truy cập rất lớn.
Kỳ Thụy Gia là một diễn viên nam trẻ tuổi với kỹ năng diễn xuất khá tốt. Tuy rằng không hot như thần tượng Tư Thừa Trạch, nhưng cũng có không ít fans.
Về phần fans của Kiều Mạn Phàm thì không cần nói tới cũng được.
Bà Vưu thấy một cảnh như vậy thì cười mà đi đến bên cạnh Mạn Phàm, hỏi: "Son môi của cháu là màu số bao nhiêu?"
Mạn Phàm đưa thỏi son cho bà Vưu xem. Bà ấy nhìn qua một chút thì trả lại cho cô và bảo: "Trong lòng cháu tự hiểu rõ là được, thái độ không cần phải mạnh mẽ thế đâu. Bản thân có lý lại thành vô lý đấy."
Mạn Phàm cất son vào trong túi: "Cháu phải nói cho rõ ràng thôi. Trong lòng của vài người còn không biết, còn cho rằng thái độ của cháu là dễ bị bắt nạt."
Có vài người thích nói linh tinh và thích nhúng tay vào, không phải vì có ý tốt. Mà vì, họ muốn thể hiện bản thân, đi đe nạt người khác mọi nơi để thể hiện mình.
Kiểu như mẹ Kỳ Thụy Gia hở ra là lại, con gái thì phải thế này, không được thế kia, vân vân và mây mây.
Xích mích xong cái, ngược lại bà ta không dám tiếp tục làm phiền người khác.
Bà Vưu gật đầu đồng ý: "Điều này cũng đúng, mẹ Kỳ Thụy Gia đã thu hút không biết bao nhiêu anti-fans cho cậu ta."
Kỳ Thụy Gia rất chịu thương chịu khó và cũng có năng lực nghề nghiệp rất khá. Nhưng mẹ cậu ta vẫn luôn chọc ngoáy tính cách của con trai.
Bà Kỳ vẫn luôn coi con trai như một đứa trẻ, thiếu mỗi nước biến Kỳ Thụy Gia thành cậu con trai bị mẹ bao bọc mà thôi.
Mạn Phàm lắc đầu: "Nói vậy cũng không chắc, suy nghĩ của fans rất phức tạp. Có khi họ sẽ đau lòng vì Kỳ Thụy Gia có một người mẹ như thế. Nếu thảo luận rộng hơn, thì đó là tác động của gia đình đến con cái."
"Ha ha..." Bà Vưu không kìm được mà bật cười thành tiếng: "Cháu rất thú vị đấy, cháu đã gây rắc rối thế nào mà trên mạng toàn là scandal của cháu như vậy?"