“Chọn đàn ông phải dựa vào phẩm chất đạo đức, đạo đức mà không tốt thì đẹp mã để làm gì?” Cha Tang đang mang tâm trạng của cha vợ, không hài lòng với bất kỳ ai.
Mẹ Tang lườm ông một cái, “Thế lớn lên xấu nhân cách tốt đấy, nhưng vẻ ngoài xấu dễ bị người ta kỳ thị, tâm lí của loại người này cũng biến chất.”
Cha Tang lập tức mở cuộc thi tranh luận, “Bà nói như vậy thì quá phiến diện, quá cực đoan.”
Mạn Phàm không quản hai ông bà cãi cọ nhau làm gì. Cô đi đun nước gội đầu, cứ cảm giác da đầu dinh dính bên bết.
Thiết Oa Tử đi theo bên cạnh Kiều Mạn Phàm hỏi: “Chị ơi, có phải các chị phải đi rồi không?”
“Đúng vậy.” Cuối cùng cũng đi, thật sự không muốn ở lại, làm chuyện gì cũng bất tiện.
Thiết Oa Tử để lộ vẻ không nỡ rời xa, vô cùng đáng thương với cô, hỏi: “Chị không thể không đi được ạ?”
“Tại sao chị lại không đi nhỉ, chỗ này cũng không phải nhà của chị.” Mạn Phàm biết vì sao thằng nhóc này luyến tiếc mình, là bởi vì có đồ ăn ngon.
Nhìn Thiết Oa Tử xem, dạo này trông trắng trẻo, béo tốt lên, người ngợm cũng sạch sẽ hẳn.
Thiết Oa Tử bĩu môi sắp khóc mếu: “Chị à, em nhớ chị lắm!”
“Đừng, chị bỏ được nhóc.” Kiều Mạn Phàm nói thẳng, “Ai mà muốn ngủ cái giường cứng ngắc, muốn gội đầu còn phải chạy đi đun nước, rồi cả cái nồi đun nước cũng phải cọ mấy lần cơ chứ.”
Thiết Oa Tử bĩu môi, không biết nói gì, “Thế giới của chị thì sao?”
Kiều Mạn Phàm: “Thế giới của chị là cái mà nhóc có tưởng tượng cũng không ra.”
Thiết Oa Tử: “Làm thế nào em mới đến được đó ạ?”
Kiều Mạn Phàm: “Nhóc không đến được đâu.”
Thiết Oa Tử quật cường mà nói: “Nếu em nhất quyết muốn đến thì sao?”
Kiều Mạn Phàm: “Thì thế giới của chị sẽ đóng chặt cửa lại với nhóc.”
Kiều Mạn Phàm nhìn Thiết Oa Tử, nhướng mày hỏi: “Nhóc muốn đi theo chị?” Cút đê, chị mày không cần.
Mắt cậu bé lập tức sáng lấp lánh, “Có được không ạ?”
Kiều Mạn Phàm: “Đương nhiên không được. Nhóc dựa vào cái gì mà đòi đi theo chị? Chúng ta không thân cũng chẳng quen, nhóc theo chị rồi, mẹ nhóc phải làm sao bây giờ, ai chăm sóc cho mẹ nhóc?”
Rốt cuộc vẫn còn nhỏ tuổi, có đôi chỗ có thể dỗ cho qua chuyện.
Mạn Phàm cũng không thấy suy nghĩ của Thiết Oa Tử có vấn đề về tư tưởng đạo đức nào cả. Chỉ là một đứa trẻ, cũng chưa hiểu cái gì hết, người trong nhà còn không dạy bảo nó.
Thiết Oa Tử à một tiếng, “Thế sau này em có thể gặp chị không?”
“Có thể, sau này Thiết Oa Tử muốn làm gì?” Mạn Phàm cũng nhàm chán, nói chuyện linh tinh câu được câu không với cậu nhóc.
Thiết Oa Tử: “Em không biết, nhưng em muốn ăn đồ ăn ngon.”
“Ồ, thế nhóc cố gắng lên.” Cô cổ vũ, song, cũng không để tâm lắm.
Thói quen sinh hoạt là một thứ gì đó rất mạnh mẽ. Có lẽ chuyện bọn họ đến đây chỉ là một gợn sóng nhỏ trong cả cuộc đời của Thiết Oa Tử thôi. Gợn sóng ấy sẽ từ từ biến mất, cuối cùng nó sẽ bình lặng lại như cũ, như trước.
Kiều Mạn Phàm nói với Thiết Oa Tử: “Hãy đi học đi.”
Mặc kệ là từ khía cạnh thực dụng hay là từ khía cạnh nhìn xa trông rộng, học hành mãi mãi là giải pháp tối ưu của loài người, đặc biệt là với những người sinh hoạt ở tầng lớp cuối cùng của xã hội.
Kiều Mạn Phàm thường xuyên phàn nàn rằng bản thân là nhân viên văn phòng quèn. Nhưng cô cũng biết, kỹ năng sinh tồn để bản thân sống sót quan trọng nhường nào.
Tuy xuyên không gặp rất nhiều vố lừa, nhưng có một thứ khiến Kiều Mạn Phàm vô cùng mừng rỡ, đó chính là có tiền đấy!
Cuộc sống làm nhân viên quèn khổ ải đã kết thúc. Nếu mà không có nhiều người mắng bản thân như thế thì càng hoàn mỹ.
Thiết Oa Tử gật đầu: “Em sẽ đi học.”
Kiều Mạn Phàm khẽ cười, chỉ là bèo nước gặp nhau thôi. Sau khi rời khỏi mọi người ai về nhà nấy, mỗi người đều có vận mệnh riêng của chính mình. Có lẽ, cậu nhóc sẽ đi học, có lẽ sẽ không...