Mục lục
Sau Khi Xuyên Sách Tôi Biến Thành Đoàn Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Để một chị gái đáng yêu như vậy ghép đôi với ông Khiêm đúng là lãng phí của giời.

Kiều Mạn Phàm cố mỉm một nụ cười ngượng nghịu đi vào WC, đợi khoảng chừng một lúc rồi mới ra khỏi đó và không để lộ sơ hở nào.

Còn tiểu thư Chu người ta vẫn luôn đợi Kiều Mạn Phàm ở bên ngoài, điều đó làm cho lương tâm của cô có chút áy náy.

Về tới bàn ăn, thực ra mọi người đã ăn sắp xong bữa, bây giờ cũng đến lúc tan cuộc, Mạn Phàm nghĩ bụng mình cũng nhanh rút lui.

Đi xem mắt không thể chỉ ăn một bữa rồi thôi, hai người tối thiểu cũng phải ra ngoài đi dạo cùng nhau, rủ rê đi xem phim hoặc là cùng đi nghe ca nhạc. Tóm lại, cả hai phải tăng thời gian tiếp xúc.

Nếu bây giờ Kiều Mạc Kiêm trở về nhà luôn, kiểu gì cũng bị mẹ yêu lấy “ỷ thiên đồ long chổi” quật cho mà xem. Thế nên, ít nhất ông anh và đối tượng xem mắt cũng phải ở cạnh nhau một ngày.

Nếu hai bên cùng có ý thì sẽ tự phát triển thêm.

Kiều Mạn Phàm âm thầm đổ mồ hôi lạnh, sâu xa trong cõi lòng còn tràn đầy tuyệt vọng, liệu có phải cô còn phải đu đưa theo họ cả hành trình kế tiếp hay không?

Nếu thế thì cô lại thảm nhất trần gian rồi.

Nói tóm lại, bất kể có phải kiếm lý do nào đi chăng nữa, cô cũng cần thoát thân trước mới được.

Kiều Mạn Phàm điên cuồng uống nước, hai chân dưới bàn run rẩy dữ dội, chờ đợi thời cơ rút lui trước.

Không ai mở lời, tuy rằng trên bàn ăn yên tĩnh nhưng bầu không khí ấy vô cùng căng thẳng, có cảm giác như chỉ cần chạm khẽ là sẽ nổ ngay.

Đúng lúc này, di động của Kiều Mạc Khiêm đột ngột vang lên. Anh ta nhanh chóng nhận điện thoại và ừm ừm hai tiếng. Trên khuôn mặt thì tỏ vẻ xin lỗi, anh ta nói với tiểu thư Chu: "Cô Chu à, tôi thật lòng xin lỗi. Công ty tôi đột nhiên có hội nghị khẩn cấp, nó tương đối quan trọng, chắc là tôi phải đi trước.”

Anh ta lấy ra hai tấm vé hòa nhạc, “Tôi không thể cùng cô đi xem buổi hoà nhạc rồi, vậy nên em gái tôi sẽ thay thế tôi để đi cùng cô nhé.”

Sắc mặt của tiểu thư Chu có hơi khó coi nhưng vẫn cắn răng đáp: "Được rồi, nếu có chuyện gấp thì anh cứ đi trước đi.”

Kiều Mạn Phàm trợn mắt há hốc mồm. Đậu phộng, hóa ra cô đã xem nhẹ trình độ khốn nạn của Kiều Mạc Khiêm rồi. Kéo theo em gái mình đi gặp mặt đối tượng xem mắt là xưa rồi Diễm, anh ta thẳng tay để em gái đi chơi cùng đối tượng xem mắt luôn.

Đây là loại thao tác thần tiên gì vậy, cô chưa gặp bao giờ, ông anh đã trở thành ông tổ sáng tạo rồi!

Kiều Mạn Phàm muốn đứng lên, Kiều Mạc Khiêm liền giơ tay đè vai cô, bắt cô ngồi xuống, “Em gái yêu dấu, em phải tiếp đãi cô Chu hết mình đấy, đừng có mà lạnh nhạt với người ta, không thì anh trai sẽ tức giận đó.”

Kiều Mạn Phàm: what the hell?

Tôi lạnh nhạt á?!!

Rõ ràng là ông anh lạnh nhạt đấy, có được không?

Kiều Mạn Phàm sôi trào niềm mong mỏi muốn gầm thét phun ra “hoa từ mỹ ngữ”, đây là kiểu anh trai đốn đời gì thế!

Cô nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Anh trai, thế này không ổn lắm đâu.”

Anh trai, anh đúng là bồ câu* rồi đấy.

*bồ câu: 鸽, trong câu trên, từ này chỉ từ thuộc câu "放鸽子" nghĩa đen có nghĩa là “thả chim bồ câu”, tuy nhiên trong văn nói thường được sử dụng với nghĩa “cho leo cây” hay “thất hẹn”. "鸽鸽" có phát âm giống với "哥哥" (anh trai) và bấy lâu nay cô Phàm toàn gọi ông Khiêm là "鸽鸽" hết.

Vậy nói không chừng, cuộc gọi lúc nãy chỉ là cuộc gọi của tổng đài hay nhân viên tư vấn nhà đất gì đó và Kiều Mạc Khiêm chỉ muốn tìm một lý do chuồn đi mà thôi.

Không vừa lòng cứ việc “say bye”, cần gì làm ra loạt thao tác hài hước kia làm gì.

Tên đàn ông tồi, ngay cả mùi nước hoa trên người cũng toát ra mùi của kẻ tồi.

“Chuyện tương đối gấp, hy vọng cô Chu sẽ không để tâm.” Kiều Mạc Khiêm nói với đối tượng xem mắt.

Tiểu thư Chu mím môi một cái rồi nhìn thoáng qua Kiều Mạn Phàm, “Tôi không để ý đâu.”

Kiều Mạn Phàm: …

Khinh người quá đáng mà!

Diễn một màn kịch như vậy, còn bô bô hỏi người ta có để ý hay không, bỏ quá cho tôi nhé. Như vậy thật sự rất quá quắt, mặt dày hơn thớt, quá ti tiện, không phải người!

Kiều Mạn Khiêm nhanh chân rời khỏi sau khi quăng lại cục diện rối rắm cho người khác. Xem kìa, bóng lưng ấy mới ung dung, mãn nguyện làm sao. Anh ta để lại hai đứa con gái không biết nói gì, thực sự là xấu hổ muốn chết.

Kiều Mạn Phàm ho nhẹ một tiếng, cầm lấy vé hòa nhạc nhìn một chút rồi nói: "Hình như cũng sắp đến giờ rồi, chúng ta đi xem chứ?”

Tiểu thư Chu gật gật đầu, “Đi.”

Vốn Kiều Mạn Phàm còn nghĩ rằng cô gái này sẽ tìm một lý do nào đó để không đi xem hoà nhạc, nhưng không hề, cô nàng vẫn quyết tâm đi xem cùng một đứa con gái khác.

Chị gái nhỏ ơi, tỉnh táo lại đi, đối tượng xem mắt chạy mất tiêu rồi, chị còn đi xem hoà nhạc làm gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK