Mục lục
Sau Khi Xuyên Sách Tôi Biến Thành Đoàn Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mỗi người một trăm vạn, hai vợ chồng ông bà Tang lấy hai trăm vạn, đối với người già như họ mà nói, thế này là nhiều quá rồi.

Hai người hoảng hốt nói: “Không cần nhiều vậy đâu con, thật sự không cần nhiều như thế, đều là con luôn bận bịu làm cả mà.”

Từ sau khi những vị khách mời muốn cùng hợp tác với Kiều Mạn Phàm, một nhà ba người bọn họ đã không cần làm việc, ngẫu nhiên họ lại phụ giúp Mạn Phàm thôi.

Lấy nhiều tiền thế trong lòng rất băn khoăn, chỗ này cũng nhiều quá đấy.

Mạn Phàm nói thẳng: “Con để cha mẹ lấy thì hai người cứ lấy đi, muốn mua cái gì thì mua cái ấy, không phải tằn tiện ăn uống.”

Cha Tang còn định nói thêm, nhưng cô thẳng thắn: “Con không thiếu ít tiền đó đâu, coi như con hiếu kính hai người đi ạ.”

Mẹ Tang nói: “Cha mẹ nhận, nếu con có thiếu tiền thì nhất định phải nói với bọn ta, cha mẹ giữ hộ con.”

“Là để cho hai người tiêu chứ không phải để giữ đâu ạ.” Thông tin truyền đạt bị hiểu sai Mạn Phàm cũng lười nói thêm, cô để hết chỗ đồ ăn vặt còn sót lại trong vali cho Thiết Oa Tử.

Cô lười phải xếp mấy thứ này về. Thiết Oa Tử đột nhiên nhận được những thứ ấy thì vừa mừng vừa sợ, trong lúc nhất thời thụ sủng nhược kinh.

Từ... từ trước tới nay, chị ấy không phải người hào phóng như vậy mà.

“Cảm ơn chị ạ.” Thiết Oa Tử ôm một bao đồ ăn to, vô cùng vui vẻ.

Kiều Mạn Phàm cho cậu bé một tờ giấy, “Đây là thông tin liên lạc của chị, nếu gặp phải chuyện gì khó khăn thì có thể gọi điện thoại cho chị. Nhưng không có chuyện gì thì không cho phép gọi điện thoại nhé, có gọi chị đây cũng không nghe đâu.”

“Chỉ có khi liên quan đến chuyện lớn của đời người mới được gọi điện thoại thôi.” Kiều Mạn Phàm nói.

Thiết Oa Tử hỏi: “Chuyện thế nào mới được coi là chuyện lớn của đời người ạ?"

Kiều Mạn Phàm suy nghĩ một hồi: “Chuyện liên quan đến tánh mạng, liên quan đến tương lai, liên quan đến lựa chọn, liên quan đến quyết định.”

Thiết Oa Tử nhai đồ ăn vặt, à một tiếng, hoàn toàn nghe không hiểu, nhận lấy tờ giấy, “Sau này em sẽ đi tìm chị.”

“Dẹp đi.” Cô cũng chẳng tin tưởng lắm. Khi lớn lên, Thiết Oa Tử sẽ chịu ảnh hưởng càng ngày càng lớn từ môi trường xung quanh. Và, trường hợp này xảy ra từ thế hệ này sang thế hệ khác.

Sau một quãng thời gian, thằng bé sẽ quên mất lúc này đã nói gì.

Thiết Oa Tử nói với giọng đầy nội lực: “Chị! Em nói thật đấy, chị phải tin tưởng em.”

“Ừ ừ, chị không tin nhóc, cái người mà ngay cả vệ sinh cũng không làm tốt, thì có thể có triển vọng gì chứ.” Đi đôi với nghèo khó là dơ dáy bẩn thỉu.

Trong nhà vừa nghèo vừa lộn xộn, đến chỗ đặt chân cũng không có, dù có là Thần Tài thì cũng không chịu về một gia đình như vậy.

Ngay cả một mét vuông sinh hoạt cũng không làm cẩn thận thì còn có gì hay để nói nữa.

“Dù có thế nào, nhóc cũng phải tắm rửa sạch sẽ. Nếu nhóc đến tìm chị mà bẩn ấy, chị không nhận ra nhóc đâu, đã bẩn thì chẳng ai nhận ra đâu.” Kiều Mạn Phàm nói thẳng.

Khi bạn không quen biết ai đó, lần đầu tiên gặp gỡ thì chỉ có thể trông mặt mà bắt hình dong.

Thu dọn xong rồi, Kiều Mạn Phàm mới báo tin cho người trong nhà, nói ngày mai họ sẽ trở về.

Kiều Ngữ Phù phản hồi rất nhanh: “Không xảy ra chuyện gì chứ? Vẫn là ngồi cao tàu cao tốc hả? Ngày mai em tới đón mọi người.”

Kiều Mạn Phàm nói: “Bên này bọn chị không có chuyện gì cả, ở nhà có chuyện gì mới không?”

Cảm giác như cô đã rời khỏi nhà một thời gian rất dài, đặc biệt là rời xa Kiều gia.

Vừa thấy Kiều Ngữ Phù, trong lòng Kiều Mạn Phàm theo bản năng bắt đầu lôi kéo người, cô hỏi: “Gần đây em có kế hoạch gì không?”

Kiều Ngữ Phù: “Cũng tạm được, em nhận một kịch bản, hai ngày nữa phải đi đến địa điểm quay phim rồi.”

Kiều phu nhân phản hồi lại: “Hoan nghênh con về nhà, vất vả rồi! Xoa đầu.”

Sáng sớm hôm sau, xe buýt đi vào trong thôn. Khi Kiều Mạn Phàm rời đi, Thiết Oa Tử có đến tiễn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK