Kiều Mạn Phàm tự suy nghĩ hồi lâu, vẫn cảm thấy Tư Thừa Trạch vô cùng phù hợp với nhân vật thần vương này.
Nhân vật thần vương này không dễ tìm đâu. Nhưng Tư Thừa Trạch cũng đủ đẹp, đẹp như tranh vẽ, hơn nữa thần thái cũng rất tốt, trên người cậu ta mang một cảm giác như chuyện gì cũng có thể giải quyết rất nhẹ nhàng.
Dường như bất kể chuyện gì ập đến trước mặt cậu ta cũng biến thành gió thoảng mây bay.
Điều này rất phù hợp với thần vương.
Nhưng Tư Thừa Trạch thì đắt dã man, Cô đầu tư 500 vạn có lẽ cũng chẳng đủ để trả tiền cát-xê cho một mình Tư Thừa Trạch đóng phim.
Thôi kệ, chẳng quan tâm phải sử dụng biện pháp nào nếu lừa về được thì phải lừa về, nếu không lừa nổi cũng coi như đã có cố gắng.
Kiều Mạn Phàm cũng đã tự hỏi lòng xem có nên nói với mẹ Kiều để bà cũng đầu tư cùng mình hay không.
Trong nhà đã có hai người đầu tư, vẫn còn hai người nữa chưa tham gia, chính là đôi vợ chồng đáng giận kia, hay là cô đi bảo họ đầu tư nhỉ.
Vì kịch bản này, cô đã phải trả giá quá nhiều rồi.
Kiều Mạn Phàm bấm chữ liên thanh, “Sao lại nghỉ ngơi được cơ chứ, làm việc thôi! Hay nhân lúc đang nghỉ ngơi, cậu chạy lại đây quay một bộ phim truyền hình nhỏ nhé?”
Tư Thừa Trạch: “Con người của em rất có nguyên tắc, đã nói nghỉ ngơi thì tuyệt đối không làm việc. Làm việc thì còn gọi gì là nghỉ ngơi chứ.”
Kiều Mạn Phàm lên mạng tìm tòi qua các tác phẩm của Tư Thừa Trạch với muốn tổng hợp lại để biết rõ hơn về tên này.
"Cậu nhìn lại mình đi, chỉ có mấy bài hát ít ỏi thôi. Ngay cả một tác phẩm điện ảnh cũng chẳng có. Có muốn đi đóng một bộ phim không, diễn một bộ đúng với bản chất của cậu.” Kiều Mạn Phàm nói với Tư Thừa Trạch, cô vừa dụ dỗ vừa động viên: "Cậu nhìn khả năng tuyệt vời của bản thân mà xem, không làm thiên vương thì quá đáng tiếc.”
Tư Thừa Trạch: “Em không thèm để ý mấy cái hư danh ấy.”
Kiều Mạn Phàm a một tiếng, đàn ông!
Chẳng có mấy ai có thể chống cự lại được chuyện thành danh. Trong bốn thời khắc chói lòa nhất của đời người, thành danh là thứ hấp dẫn con người nhất.
Kiều Mạn Phàm: “Nếu cậu không cố gắng thì sẽ phải về nhà thừa kế tài sản trăm tỷ đấy, cậu bằng lòng ư?”
Thừa kế tài sản trăm tỷ chưa đủ tốt hả?
Thế nhưng, đối với một số người mà nói, làm chuyện mình muốn còn quan trọng hơn. Tư Thừa Trạch chắc chắn phải kế thừa tài sản, đó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Chuyện Tư Thừa Trạch còn có thể tung tăng trong làng giải trí bao lâu mới là một vấn đề.
Tư Thừa Trạch: “... Cái chị nói nghe cũng hợp lý đấy, quả thật, em không thích phải về thừa kế tài sản trăm tỷ lắm.”
Kiều Mạn Phàm: …
Tôi con mẹ nó, lòng tôi chua xót quá ai ơi, như là ăn cả một cây chanh rồi ấy.
“Cho nên, cậu có muốn đi quay phim truyền hình không? Bộ phim này không dài, không tốn nhiều thời gian lắm đâu.” Kiều Mạn Phàm hỏi.
Tư Thừa Trạch: "Để em suy nghĩ đã, hai ngày nữa em sẽ trả lời chị.”
Có hy vọng là được, Mạn Phàm cũng không trông cậy rằng tên này có thể đưa câu trả lời cho mình ngay lập tức.
Nếu Tư Thừa Trạch thật sự có thể tham gia thì chẳng có gì tốt bằng. Còn nếu không thì cũng là nằm trong dự đoán.
Đồ ăn thay phiên được bưng lên từng khay từng khay để kín bàn, vô cùng phong phú. Trình Hữu lập tức nâng chén lên để kính rượu Kiều Mạn Phàm. Nhưng cô nói thẳng: “Làm mấy cái trò màu mè này làm gì, tôi không uống rượu, mọi người cùng ăn đi.”
Trình Hữu nửa buồn nửa vui. Vui ở chỗ kim chủ rất dứt khoát, mà buồn ở chỗ cũng vì thế nên chẳng biết nên lấy lòng kiểu gì.
Lý Tiên Nhi rất đỗi kinh ngạc, dựa vào tình huống này thì không phải Kiều Mạn Phàm đi đóng phim. Toàn bộ đoàn phim đều đối xử với cô ấy rất kính cẩn. Trong chớp mắt, Tiên Nhi hiểu được, Kiều Mạn Phàm là nhà đầu tư của đoàn phim này.
Tiên Nhi thở ra một hơi, trong lòng cô nàng rất rối ren khi nghĩ đến những những người chưa thử vai đã vội rời đi kia.
Họ cho rằng Kiều Mạn Phàm đến để thử vai tham gia đóng phim. Kết quả là người ta biến thành người chế tác. Bọn họ đều ở tầng đầu tiên, mà Kiều Mạn Phàm thì đang ở tầng thứ mười.