Phó Xán nhìn thấy vẻ đắc ý vô cùng của Kiều Mạn Phàm thì rơi vào trong khoảng lặng hoang mang. Ông đây thích cô lúc nào?
Kiều Mạn Phàm đúng là đồ không biết xấu hổ. Quả nhiên, cô ta giống hệt như những gì trên mạng nói. Vừa ngu xuẩn vừa háo sắc, chắc chắn cô ta đang thèm khát thân thể của gã.
Phó Xán rợn hết gai ốc, toàn cơ thể thấy bất ổn, vô cùng bất ổn.
Tất cả là tại vì gã quá đẹp, trưởng thành quá đẹp trai đã khiến cho người ta thèm khát.
Lưu Ái Viện gấp đến độ khóc lên: “Không được, cô không thể thích Phó Xán. Cô không thể thích nó, nó sẽ không thích cô đâu.”
Kiều Mạn Phàm không muốn diễn kịch nữa. Người phối hợp diễn quá kém. Chị gái, chị có thể đuổi kịp tiết tấu của tôi không.
“Vì sao mà tôi không thể thích? Hai người bọn tôi trai chưa cưới, gái chưa gả. Anh ta chưa có bạn gái tôi thì không có bạn trai. Vì sao chúng tôi không thể ở bên nhau, lý do gì chúng tôi không thể yêu đương cơ chứ?"
Kiều Mạn Phàm thấy nôn nóng. Yêu đương với đồ ngốc nghếch miệng thối này sẽ giảm thọ mất, chắc chắn sẽ chết trẻ.
Lưu Ái Viện sốt ruột hô lên: “Ai nói nó không có bạn gái? Tôi chính là bạn gái của nó! Là tôi, tôi vẫn luôn cùng làm bạn, trưởng thành cùng nó.”
Kiều Mạn Phàm thở dài nhẹ nhõm một hơi, xem ra đã đến lúc người công cụ này xuống sân khấu. Nội dung vừa chuyển, thấy được vẻ bị sét đánh này của Phó Xán, Mạn Phàm vẫn rất vui vẻ.
“Chị nói cái gì? Chị là bạn gái của em?” Phó Xán sợ ngây người. Gã bước nhanh đến gần, nhìn Lưu Ái Viện và hỏi: “Từ lúc nào chị biến thành bạn gái của em vậy, tại sao em không biết hả?”
Lưu Ái Viện nhìn thấy Phó Xán liền trốn ngay về phía sau của Kiều Mạn Phàm và không hề dám đối mặt với gã.
Phó Xán vẫn đang nói: “Chị là chị của em đấy. Sao chị lại có thể có suy nghĩ kinh tởm như vậy với em cơ chứ??”
Suy nghĩ kinh tởm?
Lưu Ái Viện hoảng hồn, chị ta gần như vô thức ngồi xụp xuống đất. Nếu không phải Kiều Mạn Phàm nhanh tay bắt được, chị ta đã nằm trên mặt đất.
Kiều Mạn Phàm thấy Lưu Ái Viện thật sự đáng thương, bị người mình thích nói bản thân là thứ kinh tởm.
Chẳng lẽ đôi này là ngược luyến tình thâm?
“Chị là chị của em, em gọi chị một tiếng chị là gì chị lớn tuổi hơn em? Sao em lại có thể như vậy?” Lưu Ái Viện yên lặng rơi lệ, khụt khịt mũi, thân thể run rẩy.
Bây giờ, Kiều Mạn Phàm thấy mình đã rơi vào tình huống khó xử. Cô có thể đi chưa, cô muốn về nhà, cô phải trở về làm cơm tối nữa.
Phó Xán lại nói với Kiều Mạn Phàm: “Tôi không thích cô. Cô đừng có mà đi nói lung tung ở chỗ khác là thích tôi, ảnh hưởng danh tiếng của tôi.”
Hình tượng bị ảnh hưởng.
Kiều Mạn Phàm trợn mắt trắng luôn, “Tôi mà thích anh thì tôi thà chết bất đắc kỳ tử.”
Cái dạng ngu ngốc kiểu Phó Xán này thật là đáng sợ. Cô có thể xác định được rằng chỉ số tình cảm của tên này kém, bạn đừng trông cậy vào đối phương có thể cảm nhận được nội tâm bạn đau đớn. Khả năng cảm thụ trạng thái của gã rất kém thậm chí là không thể cảm nhận.
Nhìn chị gái gã khóc lóc bê tha mà gã dường như vẫn chẳng cảm nhận được.
Đây là một loại vấn đề về tâm lý. Phó Xán lớn lên trong cô nhi viện lớn lên. Rốt cuộc thì chính gã cũng không ý thức được, ảnh hưởng của nó đối với tính cách của bản thân.
Lưu Ái Viện có một câu nói rất đúng, trong lòng của Phó Xán có một cánh cửa rất dày.
Việc Lưu Ái Viện thích Phó Xán có thể so sánh với việc hòa tan một cục đá, mà chính Phó Xán lại che chắn sự ấm áp kia.
Muốn nói chuyện với người như vậy, bạn cần phải nói ngắn gọn dứt khoát. Giống như Quyền An vậy, nói thẳng cái gì có thể làm, cái gì thì không.
Khiến cho đối phương cảm nhận được cảm xúc mạnh mẽ của bản thân.
Với cái cách lải nhải không dứt của Lưu Ái Viện hoàn toàn không thể gợi lên sự hứng thú của gã.
Kiều Mạn Phàm nói: “Phó Xán. Chị gái anh đang rất đau lòng đấy. Anh cần phải an ủi chị ấy đi.”