Mục lục
Sau Khi Xuyên Sách Tôi Biến Thành Đoàn Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mẹ của Kỳ Thụy Gia bắt đầu dọn dẹp.

Hắc đản?

Thợ quay phim muốn bật cười, không ngờ Kỳ Thụy Gia lại có cái tên ở nhà buồn cười giống như cái tên Thiết Oa Tử vậy.

Kỳ Thụy Gia cảm thấy hơi bất lực, cầm khăn bắt đầu lau dọn cái tủ đầy bụi.

Mẹ Kỳ Thụy Gia lập tức giật lấy chiếc khăn trên tay con trai: “Con ngồi đi, để mẹ làm.”

“Mẹ, con với mẹ cùng làm.” Kỳ Thụy Gia nói.

“Con làm cái gì? Con là đàn ông, đàn ông sao có thể làm những chuyện này, cứ để mẹ làm là được.” Mẹ Kỳ Thụy Gia giật lấy khăn, không hề có ý định trả lại.

Kỳ Thụy Gia cau mày: “Mẹ, để con giúp mẹ, con là con của mẹ, giúp mẹ có sao đâu?”

Thợ quay phim đang ở bên cạnh, nhìn hai mẹ con này thân thiết với nhau một cách kỳ lạ, cảm thấy đây có thể là một mâu thuẫn nào đó giữa hai người, suýt nữa đặt camera sát mặt họ.

“Những là chuyện này là chuyện của phụ nữ, để mẹ làm, con đi tìm những vị khách khác đi.” Mẹ của Kỳ Thụy Gia vẫn cố chấp với suy nghĩ của mình, cơ bản không cho Kỳ Thụy Gia cơ hội, tự đảm nhận hết tất cả mọi công việc.

Bà cũng không cảm thấy có vấn đề gì ở đây cả, hơn nữa còn làm vẻ mặt hiền lành và rộng lượng để Kỳ Thụy Gia đi chơi cùng những người khác.

Thợ quay phim: …

Kỳ Thụy Gia biết tư tưởng của mẹ hắn và hắn không giống nhau lắm, bà muốn làm hết mọi chuyện và cảm động nếu hắn muốn giúp đỡ.

“Mẹ, không phải chúng ta đã đồng ý trước khi đến rồi sao?” Kỳ Thụy Gia không nhịn được nhắc nhở mẹ mình.

Trước khi tham gia chương trình, Kỳ Thụy Gia đã nói rất nhiều lần, không thể một mình làm quá nhiều việc, đừng để bản thân phải mệt mỏi, hắn muốn giúp mẹ làm việc.

E rằng sau khi chương trình này phát sóng, cái mác ‘trứng gà công nghiệp’ sẽ được dán vào đầu hắn.

Cha mất sớm nên hắn lớn lên trong sự bảo bọc của mẹ, có thể nói, mẹ là người thân quan trọng nhất trong cuộc đời của Kỳ Thụy Gia.

Kỳ Thụy Gia được mẹ che chở từ nhỏ, có lẽ trong lòng bà, hắn chỉ là một đứa trẻ, một đứa trẻ chưa trưởng thành cần bà phải chăm sóc.

“Vậy được rồi, con lau đi.” Mẹ của Kỳ Thụy Gia trả lại chiếc khăn cho con trai với vẻ mặt đau khổ, bộ dáng muốn nói rồi lại thôi, giống như hận không thể cướp cái khăn kia về.

Nếu như Kỳ Thụy Gia và mẹ mình đang âm thầm yêu thương nhau thì Tư Thừa Trạch và cha hắn lại như đang diễn hài. Hai người làm việc chẳng ra thể thống gì cả, mặc dù không dọn dẹp xong nhưng hai người lại chơi rất vui, nhìn cái gì cũng thấy mới lạ.

Chẳng hạn như cha của Tư Thừa Trạch nhìn thấy mấy cây nấm mọc ở góc tường ẩm ướt, ông ngạc nhiên kéo con trai đến xem. Hai cha con dùng gậy chọc chọc vào cây nấm, như hai đứa trẻ đang chơi trò dở hơi.

Nhìn có vẻ không đáng tin cậy chút nào.

Bây giờ, bộ dáng công tử đẹp trai của Tư Thừa Trạch đã sắp biến thành một thằng thiểu năng đến nơi rồi.

Nhưng chắc hẳn hai cha con này là những người nhẹ nhõm tự tại nhất trong nhóm khách mời.

Mễ Tinh Châu và cha hắn, đồng thời cũng là vận động viên và huấn luyện viên ở chung, huấn luyện viên có quyền kiểm soát và kiểm soát tuyệt đối những người dưới tay mình.

Mễ Tinh Châu gần như không biết phải làm gì, hắn giống như một đứa trẻ, cha bảo làm cái gì thì làm cái đó.

Mà cha Mễ cũng thật sự nghiêm khắc với đứa con trai này, là sự nghiêm khắc của huấn luyện viên đối với vận động viên mà mình chỉ dạy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK