Trước mặt Chu Lan Hân, Kiều Mạc Khiêm vẫn tỏ ra nho nhã lễ độ, tôn trọng khách sáo với cô ấy giống như đang thực hiện một cuộc giao dịch buôn bán nào đó.
Thế nhưng, Chu Lan Hân vẫn chế nhạo thẳng mặt: “Tôi biết anh không muốn kết hôn với tôi. Yên tâm, tôi cũng chẳng muốn lấy anh.”
Trông Kiều Mạc Khiêm bên ngoài nghiêm túc lễ phép bên trong mưu mô xảo quyệt như vậy, trong lòng cô ấy chỉ biết than thở, nhà họ Kiều ở trong tay Kiều Mạc Khiêm sợ rằng sẽ càng ngày càng phát triển thôi.
Mặc dù không thể hợp tác với nhau nhưng cũng không thể cãi vã đến mức sượng mặt đôi bên.
Hai người liếc nhau một cái sau đó cực kỳ ăn ý cùng quay mặt đi không nhìn người còn lại, không cách nào nhìn thẳng được.
Nhưng lúc này hai người như đã đạt được một thỏa thầm thuận ngầm nào đó, Kiều Mạn Khiêm đi trước một bước: “Tôi tin rằng cô có thể thực hiện tốt.”
Chu Lan Hân cầm tập tài liệu rồi vứt cho Kiều Mạc Khiêm và nhếch môi châm biếm: “Tôi có thể làm tốt, nhưng mấy thứ này anh không chịu xử lý đi thì tôi cũng chẳng làm gì được đâu.”
Kiều Mạc Khiêm cầm tập tài liệu: “Tất nhiên tôi sẽ xử lý chuyện này gọn gàng, cũng sẽ không để nó bị truyền ra ngoài.”
Chu Lan Hân nghiêng đầu nhìn Kiều Mạc Khiêm, nở nụ cười, mắt ngọc mày ngài.
“Anh thích phụ nữ.”
Kiều Mạc Khiêm nhíu mày, “Tất nhiên là tôi thích phụ nữ rồi?”
Chu Lan Hân cười: “Có thích phụ nữ xinh đẹp không?”
Kiều Mạc Khiên gật đầu, “Thích chứ.”
Ít nhất phụ nữ xinh đẹp sẽ sinh ra những đứa con xinh đẹp.
Ánh mắt Chu Lan Hân lóe lên tia sáng giảo hoạt, “Anh có cảm thấy đàn ông thích phụ nữ xinh đẹp thực sự chỉ là do sở thích của bản thân không?”
Kiều Mạc Khiêm cau mày, không phải sở thích của bản thân chẳng lẽ là sở thích của người khác, cái gì vớ vẩn thế?
Đầu óc của phụ nữ đều có vấn đề cả. Bọn họ đều bị bệnh thần kinh, trong đầu chảy toàn nước bẩn dẫn đến dây thần kinh trong đấy cũng biến thành cống thoát nước.
Chu Lan Hân vừa cười vừa lắc đầu: “Đàn ông thích phụ nữ không phải do bản thân họ thực sự thích. Cái họ thích là cảm giác chinh phục những người phụ nữ xinh đẹp và niềm vui khi chiến thắng những người đàn ông khác.”
“Anh biết vì sao những người đàn ông khi biết vợ mình ngoại tình lại tức giận như vậy không? Đó là bởi vì bản thân họ thua rồi, trong lòng đàn ông vĩnh viễn chỉ quan tâm đến những người đàn ông khác mà thôi. Từ đó suy ra, thực ra đàn ông thích đàn ông.” Chu Lan Hân gật gù đắc ý, đưa ra kết luận.
“Hả?!” Vẻ mặt của Kiều Mạc Khiêm vỡ tan tành. Suy luận kiểu quái quỷ gì thế, đây là ép buộc nối các vế lại với nhau, sau đó cưỡng chế đưa ra kết luận đấy chứ.
Chẳng lẽ khi phụ nữ bị cắm sừng lại không tức giận hả? Nếu sự hiếu thắng có liên quan đến mặt tình cảm thì cả thế giới đều điên đảo cả rồi.
Gượng ép đến mức đó cơ à. Kiều Mạc Khiên nhìn dáng vẻ cười tủm tỉm của Chu Lan Hân và cười khẩy. Có một số người có thế giới khác hẳn với số đông, nên họ chỉ hận không thể kéo hết tất cả mọi người vào trong thế giới đó.
Có một số người chỉ muốn nhìn vẻ mặt hoài nghi và dáng vẻ hoang mang ngu ngơ của người khác, phá hủy hoàn toàn thế giới quan của họ thì có gì hay ho chứ?
Cả một đám người suy bại đến mức không thể chịu đựng nổi.
Bản thân sa đọa thì thôi đi, còn muốn lôi kéo người khác cũng dính bùn tanh thì thực sự quá đáng.
Đều là người xấu cả.
Kiều Mạc Khiêm và Chu Lan Hân thành lập được liên minh, xúc phạm nhau vài câu, sau đó lại tỏ vẻ chẳng có việc xảy ra cả.
Kiều Mạc Khiêm và Chu Lan Hân cùng nhau đi vào nhà, vẻ mặt hai người trông rất thoải mái. Tuy không biết hai người này nói chuyện gì với nhau nhưng Kiều Mạn Phàm cảm giác những căng thẳng trước đây giữa bọn họ không còn tồn tại.
Kiều Mạn Phàm hỏi Chu Lan Hân: “Em có nướng ít bánh quy nhỏ, chị muốn ăn không?"
Chu Lan Hân liếc nhìn Kiều Mạc Khiêm, cười bảo: “Có chứ.”
Chu Lan Hân lấy một cái bánh quy siêu dễ thương, cắn một miếng: “Ăn ngon lắm, chị rất thích.”
Kiều Mạn Phàm cười bảo: “Em làm nhiều lắm ấy, khi nào về chị có thể mang một ít về ăn.”
Kiều Mạc Khiêm: "Hừ…”