Mục lục
Sau Khi Xuyên Sách Tôi Biến Thành Đoàn Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu muốn nói về thử thách lớn nhất đối với Tư Thừa Trạch thì chắc chắn là việc đi WC. Cái WC nặng mùi vô cùng, đặc biệt là mùa hè, hắn có thể ngửi được mùi hương của nó từ chỗ rất xa.

Vừa nhìn vào đã thấy những con giòi, con bọ to tròn béo tốt, trắng bóng mềm mềm, chúng thi nhau ưỡn ẹo và quay cuồng trong đó.

Cứ nghĩ đến việc bản thân phải ngồi xổm ở phía trên để giải quyết nỗi buồn thì cậu lại có cảm giác khủng hoảng như thấy bàn tay quỷ duỗi ra từ trong nhà vệ sinh vậy.

Mỗi lần cậu đi WC đều cảm thấy bản thân bị tra tấn rất lớn. Lần nào cũng đều là nín nhịn đến nỗi không chịu được nữa và phải tự làm công tác tư tưởng cho bản thân rất lâu thì mới có thể đi giải quyết việc gấp của đời người.

Tư Thừa Trạch hoài nghi có khi cơ thể của mình đã xảy ra vấn đề gì đó, ít nhất thì là nội tiết mất cân đối.

Buổi sáng dậy lại thấy mấy sợi tóc nằm lại giường, có khả năng cậu sắp phải trọc.

Tư Thừa Trạch không cách nào tưởng tượng ra một hoa mỹ nam hói đầu thì làm sao có thể là mỹ nhan thịnh thế* được, nếu không có tóc thì sẽ rất xấu.

* Mỹ nhan thịnh thế: Là lời khen dành cho một người đẹp rạng ngời, mỹ nhan là nhan sắc đẹp, thịnh thế có nghĩa là tuổi trẻ hưng thịnh, nghĩa rộng là trong giai đoạn đẹp nhất của cuộc đời.

"Mang đi đi, mang đi ngay, sao chị lại có thể chạm vào đồ ở trong nhà xí cơ chứ." Thừa Trạch rất là ghét bỏ: "Chị đi rửa tay nhanh lên, tay của chị là để nấu cơm đấy."

Tư Thừa Trạch càng nói càng ghét bỏ và cũng cách xa ra khỏi Kiều Mạn Phàm một chút. Hắn không có thói ở sạch nhưng tình hình hiện giờ thật sự đã vượt qua suy đoán của hắn.

Thử thách khả năng chịu đựng của tâm lý con người.

Tuy rằng Tư Thừa Trạch bảo ném đi nhưng Kiều Mạn Phàm không nghe, ngược lại cô còn cất nó đi để khi nào rảnh rỗi sẽ lấy ra đọc.

Tín hiệu ở nông thôn không tốt và cũng không có hoạt động giải trí nào, nên có một cái kịch bản để đọc cũng khá tốt.

Mễ Tinh Châu với cha của cậu ta mang theo ít bột mì lại đây, ôn hòa hỏi Kiều Mạn Phàm: "Tôi có thể hợp tác chung với mọi người không, chúng tôi có lương thực."

Mạn Phàm nhìn thoáng qua bột mì, nghĩ bụng, một con dê thì phải chăm, một đàn dê cũng phải chăm, tất cả đều cần chăm nên cũng chẳng sao cả.

Nhưng cô vẫn làm bộ như bản thân bị khó xử: "Cậu phải hỏi xem Vưu Bành Bành với Tư Thừa Trạch xem họ có đồng ý hay không nữa."

"Được, để tôi hỏi." Mễ Tinh Châu để bột mì xuống và đi tìm hai người kia để thương lượng. Sau đó, cả ba đã đạt được một quyết định chung.

Làm thôi, mọi người hợp tác cùng nhau chiến thắng.

Mẹ của Kỳ Thuỵ Gia vẫn luôn tương đối chú ý đến Kiều Mạn Phàm, bà ấy không thích Mạn Phàm cũng phải vì cô hoàn toàn không kính lão gì cả.

Nhưng đồng thời, không biết xuất phát từ cái tâm lý nào mà bà Kỳ lại rất chú ý Mạn Phàm. Bà ấy thấy cô kéo bè với các khách mời khác nhưng lại không có con trai của mình.

Trong lòng bà nháy mắt lại đau lòng con trai mình, bà cứ thấy con trai như bị cho ra rìa. Loại cảm giác này tựa như nhìn thấy con mình bị bạn bè cô lập vậy.

Đang đi trước nhưng bà Kỳ không nhịn được mà quay lại nhìn Mạn Phàm bao bọc cả người kín mít, nào là khẩu trang, nào là kính bảo vệ mắt, cô ta như kiểu hận không thể bọc cả từng sợi tóc lại hết vậy.

Chỉ là nấu cơm thôi mà cứ như thể phải đối mặt với vũ khí sinh học không bằng, bà chưa bao giờ gặp phải cái người nào ra vẻ như vậy.

Mẹ của Kỳ Thuỵ Gia quay về nói chuyện với con trai: "Bọn họ kết thành liên minh, bốn khách mời muốn nấu cơm cùng nhau, có vẻ là muốn làm nhiệm vụ chung với nhau."

"Sao họ lại không tìm đến con nhỉ?" Bà Kỳ thấy ấm ức tủi thân quá mức.

Dựa theo tâm lý của mẹ Kỳ Thuỵ Gia, dù bản thân muốn đấy nhưng sẽ không nói thẳng, bà ấy muốn người ta đưa đến trước mặt mình thì mới ra vẻ chịu thiệt thòi mà nhận lấy.

Con trai có muốn gia nhập liên minh của họ hay không là một chuyện, nhưng mấy người đó không đến dò hỏi con trai mình thì lại là một chuyện khác.

Những khách mời khác đều tự thân tìm đến Kiều Mạn Phàm, nhưng nếu là Kỳ Thuỵ Gia thì bà Kỳ thấy, đáng lẽ cô phải tự tìm đến con trai bà ta và mời cậu gia nhập mới đúng bài.

Thụy Gia cũng không muốn thảo luận chút chuyện đấy với mẹ của mình vì thực tế cậu ta cũng biết tật xấu của bà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK