Đơn giản là ông muốn để cô túm bà Kiều lại để bà quanh quẩn trong nhà, vì chính ông sợ giường đơn gối chiếc khó an giấc.
Nhưng, nói như thể trong nhà không có ai gối chiếc không bằng. Một nhà có năm người, thì ba người là gối chiếc.
Chính mình không níu được vợ lại còn muốn người khác đến hỗ trợ, như thế mà được à?
Hoàn toàn mặc kệ người khác có bị tổn thương hay không. Chó là vô tội mà, chó đáng bị hai người đối xử như vậy ư?
Được rồi, chó thì chẳng có quyền gì cả.
Kiều Thiệu Nguyên: “Được, được, về nhà sớm một chú. Bên ngoài trời tối nguy hiểm lắm, cha lo lắng cho con.”
Kiều Mạn Phàm: …
Đúng là bất thình lình lại tỏ ra quan tâm và yêu quý đấy!
Kiều Mạn Phàm vừa thấy cũng đã đến giờ, Nhà Có Bảo Bối sắp phải bắt đầu, thì tạm biệt đoàn làm phim và trở về nhà xem TV.
Bây giờ xem TV lại biến thành chương trình quan trọng để gắn bó mối quan hệ trong gia đình?
Kiều Mạn Phàm tạm biệt đoàn làm phim. Khi cô rời bước, không khí của bàn ăn mới dần dần trở nên hăng hái, ăn uống linh đình. Quan hệ của mọi người dần dần kéo gần lại, cũng bắt đầu quen thuộc lẫn nhau, kính rượu nâng chén, ăn uống linh tinh.
Ở đây đều là người trẻ tuổi, có thể ăn được những món phong phú sang quý như này không hề dễ, trừ khi trong nhà có quặng.
Toàn bộ lực chú ý của Lý Tiên Nhi dồn hết vào đồ ăn, mấy thứ này ngon hơn hẳn cơm hộp.
Tiên Nhi hỏi đạo diễn: “Sau này, chúng ta đều ăn những món này sao?” Dù sao, Kiều Mạn Phàm cũng là một kẻ giàu có, có khi cô nàng lại được hưởng ké những món ăn mỹ vị này.
Tiên Nhi đột nhiên ngập tràn niềm hy vọng và mong đợi với cuộc sống ở đoàn phim trong tương lai. Cô nàng cảm thấy cuộc đời tốt đẹp vô cùng.
Ôi, cảm giác ôm đùi tốt thật đấy, cô nàng có thể hiểu được tâm trạng muốn cống hiến hết mình của Trình Hữu.
Mọi người trên bàn ăn đều mang tâm thái nghi ngờ quan hệ giữa Kiều Mạn Phàm và Trình Hữu.
Trình Hữu: Cô đang nghĩ ăn rắm à…
Ông mày còn đang đè ép chi tiêu trong mọi phương diện. Vậy mà cô còn muốn mỗi ngày đi ăn ở khách sạn lớn, sao cô không chầu trời luôn đi.
Trên thực tế, Trình Hữu hận không thể khiến toàn bộ đoàn phim cơm không ăn, đêm không ngủ, để quay được ngay tác phẩm trong thời gian ngắn.
Tác phẩm còn chưa có bắt đầu, Trình Hữu đã tiên phong trở thành một Grandet*, Chu Bái Bì*.
*Grandet không đơn thuần là một người có tính keo kiệt bình thường, lão là một điển hình sinh động của giai cấp tư sản thế kỉ XIX trong tiểu thuyết hiện thực “Eugenie Grandet” của Balzac.
*Chu Bái Bì: Một tên cường hào ác bá dưới ngòi bút của tác giả Cao Ngọc Bảo, vì thời xưa chưa có đồng hồ nên lấy tiếng gà gáy làm giờ đánh dấu ngày làm việc. Chu Bái Bì vì muốn bóc lột người làm nên nửa đêm giả tiếng gà gáy để gọi người làm dậy lao động, “bái bì” ở đây còn có nghĩa là lột da.
Kiều Mạn Phàm về đến nhà, hai vợ chồng đã ngồi ở trước TV, trên bàn trà trưng bày trái cây với đồ ăn vặt, anh một miếng em một miếng đút nhau cho nhau.
Chói mắt quá, cô có về hay không thật ra cũng chẳng gây ảnh hưởng và liên quan gì, đúng không?
Bà Kiều nhìn thấy Kiều Mạn Phàm, lập tức vẫy tay gọi cô, “Mạn Mạn mau lại đây, chương trình sắp bắt đầu rồi.”
Kiều Mạn Phàm ngáp một cái, "Hôm nay bôn ba cả ngày ở ngoài, con muốn đi nghỉ ngơi trước ạ.”
"Để con đi nghỉ đi.” Kiều Thiệu Nguyên lập tức nói, “Mạn Mạn cứ nghỉ ngơi đi con.”
Tuy rằng con không muốn tham gia, nhưng cha cũng không cần phải vội vàng đuổi con đi như thế đâu, nếu con muốn ngồi lại thì thế nào?
Con muốn chúng ta thương tổn lẫn nhau!
Lúc trước còn có Kiều Mạc Khiêm, bây giờ ngay cả Kiều Mạc Khiêm cũng không có, chỉ một mình cô lẻ loi ngồi ở chỗ kia, tình hình ấy quá đỗi thê lương.
Sau này con cũng phải tìm một anh người yêu, hôm nào cũng sẽ khoe khoang tình tứ trước mặt hai người, cho hai người không chịu nổi thì thôi.
Trong lòng Mạn Phàm tràn đầy tiếng kêu rên và sự cuồng nộ của một chó độc thân thì nhìn thấy Kiều Mạc Khiêm xuống lầu rót nước uống. Hơn nữa lại còn là một cái cốc rất nhỏ nhắn, nếu muốn uống nước, Kiều Mạc Khiêm sẽ phải không ngừng đi lên đi xuống.
Cuối cùng, Kiều Mạn Phàm cũng không thể nhịn được mà hỏi ra chuyện đã đau đáu bấy lâu, “Anh, tại sao anh không để một cái máy lọc nước ở trong thư phòng ấy?”
Kiều Mạc Khiêm: "Chuyển động một chút cũng có chỗ lợi, có thế mà cũng không nghĩ ra, thứ di chuyển trong đầu mày chỉ có nước thải thôi hả?”
Kiều Mạn Phàm: “Thứ chuyển động trong đầu em đều là anh.”
Ông anh không phải là nước thải hay sao?
Giới hạn một lần nữa bị thay đổi, tên bắn tỉa đang ở cửa giữa.*
*Bắt nguồn từ bản đồ "Dust2" của tựa game bắn tỉa "Counter-Strike" (CS), là thuật ngữ trò chơi giữa những người chơi. Trong bản đồ này, các điểm xuất hiện của người chơi với đối thủ được kết nối trực tiếp trên cùng một con đường, và một số người chơi thích cạnh tranh với các tay súng bắn tỉa của đối phương ngay từ đầu, đó là "bắn tỉa cửa giữa". Ngày nay, cái nết này đã trở nên rất phổ biến, nhưng ý nghĩa của nó đã tương đương với "đừng hèn, hãy cứ làm đi", và nó cũng có thể ám chỉ trận đánh lớn (thường thì trước trận đánh lớn sẽ có người bảo "bắn tỉa cửa giữa"), và nó cũng có thể đề cập đến một cái gì đó như "la mắng ", " line-to-line" và các hành vi khác tương tự.