Mới sắp xếp Kiều Mạc Khiêm xem mặt với con gái, kết quả con bé đã có thai. Chị cần dùng đầu gối nghĩ cũng biết, đứa bé không phải của Kiều Mạc Khiêm.
Dù có tiến triển nhanh thì cũng không thể nhanh như vậy.
"Thế thì sao lại phải đi bệnh viện hả con?" Bà Chu càng thấy nghi ngờ.
Đồng nhiên là vì suy nghĩ cho cơ thể của hai người. Đợi đến một lúc nữa, hai người nghe được sự việc có sức công phá lớn thì chắc chắn sẽ bị tăng huyết áp. Như thế, họ nói chuyện ở bệnh viện còn dễ bề cấp cứu.
Có thể nói, Chu Lan Hân suy tính rất thấu đáo.
"Đến rồi thì cha mẹ sẽ biết ạ." Dù thế nào thì chuyện này cũng không giấu giếm được. Nếu cô ấy cứ nhất quyết che giấu thì sẽ bị cha mẹ an bài kết hôn với đàn ông.
Một khi như vậy, Chu Lan Hân khó có thể tượng nổi chuyện gì sẽ xảy ra kế tiếp, mới nghĩ thôi đã thấy rét run cả người.
Sống kiểu đó thì quá thảm thương, quá khó thở và quá tuyệt vọng.
Con người quả thật là không thể nào sống trái với trái tim của mình, bởi vì một khi làm trái thì sẽ khổ sở vô cùng.
Hai ông bà đều có vẻ kinh ngạc xem lẫn nghi ngờ. Họ không hiểu được, có chuyện gì mà cứ nhất định phải đi bệnh viện để nói chuyện. Nếu không phải là con gái bị bệnh thì chẳng lẽ là một trong hai người họ đã mắc phải bệnh nan y gì đó?
Xe lăn bánh đến một bệnh viện tư, Chu Lan Hân dẫn cha mẹ đến một chỗ tương đối trống trải trong sân vườn để bảo đảm sẽ không có ai khác ở cùng quanh có thể nghe được cuộc trò chuyện của nhà họ.
Cho dù cô ấy muốn thẳng thắn với cha mẹ của mình thì cũng không mong chuyện này sẽ truyền ra ngoài. Dù sao nó cũng thuộc phần thiểu số so với đa số, mọi người đều sẽ theo bản năng bài xích và chán ghét.
Bà Chu hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì thế?"
Lan Hân hít sâu và nói: "Cha mẹ, lý do con không kết hôn với Kiều Mạc Khiêm là vì con không thích đàn ông."
"Cái gì?" Vẻ mặt của hai ông bà Chu đơ lại giống như bị căng cơ.
"Không thích đàn ông nghĩa là sao hả con?" Bà Chu hỏi.
"Là như những gì mẹ nghĩ đó ạ." Lan Hân đáp.
Ông Chu ôm ngực, phù phù thở dốc, sắc mặt trở nên xanh mét. Bà Chu sợ hãi, vội vàng giúp ông vỗ lưng.
Lan Hân cũng ngay lập tức nói: "Cha, có cần con gọi bác sĩ không?"
Ông Chu: ...
Hoá ra đây là nguyên nhân nó muốn đưa ông bà đến bệnh viện.
Ông Chu hít sâu, nói: "Thế nên, đời này con không kết hôn."
Lan Hân: "Vâng." Người không kết hôn là người tự do.
Ông Chu hô hấp càng thêm dồn dập, sắc mặt càng thêm xấu đi. Lan Hân hỏi thẳng: "Cha thật sự bằng lòng nhìn con mang theo của cải nhà mình đi xuất giá ư? Cha cam tâm ư?"
"Cha không cam lòng thì sao, cơ thể cha không tốt, đời này chỉ có mỗi một đứa con là con." Năng lực sinh sản của ông Chu gần như là bằng không, việc có một người con như Chu Lan Hân cũng là một kỳ tích.
Lan Hân nghiêm túc nói: "Cha à, nếu con kẻ thừa nhà mình và mang nhà họ Chu chúng ta tiến lên phía trước thì sao. Từ đầu đến đuôi, cha chưa từng hỏi xem con có muốn kế thừa nhà mình hay không."
Con gái có thể kế thừa gia sản thì không còn gì tốt băng, nhưng ông vẫn có điều băn khoăn.
"Dù là đàn ông bươn trải trong cái thương trường này cũng rất vất vả. Huống chi con còn là con gái, con sẽ càng thêm vất vả hơn."
Lan Hân nói: "Thế thì cha có thể coi con như con trai mà, con cũng coi mình như một người đàn ông."
Bà Chu không nhịn được mà buông lời: "Chẳng lẽ đời này con không định kết hôn, không sinh con đẻ cái sao? Thế thì sẽ cô đơn nhiều lắm đấy."
Lan Hân ngừng một chút rồi nói: "Ở nước ngoài, con đã đông lạnh trứng rồi. Nếu phải có đời sau, con cũng sẽ tìm được giống tốt."
Bà Chu: ...
Đúng là tư tưởng của người trẻ tuổi!
Bà Chu cũng ôm ngực. Bà là một người phụ nữ truyền thống và luôn nghĩ rằng cuộc sống là có giai đoạn và nghi thức. Do đó, con cái sinh ra cũng sẽ là của chồng.