Mục lục
Sau Khi Xuyên Sách Tôi Biến Thành Đoàn Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chủ nhà không có dư lương thực.

Ha ha, dù sao thì Kiều Mạn Phàm cũng không tin ở cái thời đại này mà lại không có lương thực trong nhà.

Nhưng cũng có khi là Xuân Hoa quên mua thức ăn thật.

Kiều Mạn Phàm thật sự ưu sầu, nhìn mì sợi một phen, cô nói với cha Tang: "Tối nay chúng ta ăn mì đi ạ."

Cha Tang cũng không có ý kiến: "Được thôi." Thấy con gái bắt đầu nhóm bếp, ông vội vàng nói: "Để cha làm cho." Sau đó, ông thuần thục nhóm lửa cháy lên.

Kiều Mạn Phàm mở ngăn tủ thì phát hiện mấy quả trứng vịt, cô đập hết mấy quả trứng vào trong bát, không chừa lại một quả nào.

Thợ quay phim: …

Cô đúng thật là chẳng khách khí gì cả.

Lửa đã nhóm, nồi cũng nóng, Kiều Mạn Phàm tìm được chai dầu ăn. Bên ngoài chai dầu đầy dầu mỡ, bên trong là dầu hạt cải, cô ngửi hương vị bên trong, đây là loại dầu được ép bởi máy ép dầu.

Ngửi giống y như mùi hương của hạt rau, nhưng biết phải làm sao bây giờ, chỉ có thể dùng thôi.

May mắn cô đã đeo găng tay dùng một lần, trong phòng bếp này có một lớp tro bụi rất dày. Ngay cả nồi đất trên bếp cũng trong tình trạng này, Kiều Mạn Phàm cọ nồi rất nhiều lần, mỗi lần cọ đều toàn là nước đen xì.

Nấu ăn trong cái nồi thế này chỉ tổ lãng phí thức ăn, đồ ăn nấu xong sao có thể ăn ngon, sao mà đảm bảo vệ sinh được.

Chú ý một chút, dao nhỏ mà đầu bếp dùng để thái hành thái tỏi cũng không dùng để thái thịt với thái rau dưa khác.

Chỉ mỗi việc cọ rửa sạch phòng bếp cũng đủ khiến Kiều Mạn Phàm mệt muốn chết, cô vô cùng nghi ngờ hai mẹ con Thiết Oa Tử không nấu cơm. Mà không nấu cơm thì sống sót như thế nào???

Nhìn thấy động tác thuần thục của Kiều Mạn Phàm, trên đầu người quay phim toàn dấu chấm hỏi. Tại sao cô ta lại quen tay thạo việc như vậy? Bọn họ sắp xếp đến một nơi thế này là muốn nhìn thấy cảnh vị đại tiểu thư yếu ớt, được nuông chiều từ nhỏ Kiều Mạn Phàm tay chân luống cuống.

Sau đó tức giận bất lực mà ăn nói bừa bãi rồi tự thân phát điên, hiệu quả tiếp theo của tiết mục sẽ rất tốt, rất đẹp cơ mà.

Nhưng tình huống kiểu này nằm ngoài dự đoán của tổ sản xuất rồi, vốn nghĩ rằng có thể nhìn đến cảnh dậm chân* của đại tiểu thư, nhưng vấn đề là cô ấy chẳng hề dậm phát nào.

* Dậm chân ở đây ẩn dụ cho sự bực tức, khó chịu.

Chẳng qua không thể nói đại tiểu thư đừng làm gì cả mà, tuy tổ sản xuất rất muốn chương trình đạt được hiệu quả nhưng cũng không thể can thiệp quá mức với khách mời được. Tôn chỉ của họ chính là tận dụng quá trình thực tế của chuyến du lịch, hay còn gọi là không có kịch bản. Không có kịch bản, mọi thứ đều phát sinh tự nhiên.

Nếu tất cả là phát sinh theo tự nhiên thì việc một đại tiểu thư biết nấu cơm cũng không phải là chuyện không có khả năng.

Thợ quay phim hơi bất đắc dĩ, người xem và cộng đồng mạng người ta đều muốn nhìn thấy bộ dáng xui xẻo, khóc không ra nước mắt của Kiều Mạn Phàm.

Cô xào nửa bát trứng vịt, trong nhà cũng không có gia vị, ngoại trừ muối ăn cũng chỉ có nước tương và dấm, xào trứng vịt cô thả một chút muối ăn.

Kiều Mạn Phàm hỏi thợ quay phim: "Ngày mai chúng tôi có thể đi lên thị trấn trên mua lương thực không?" Buổi sáng ngày mai cũng không có đồ ăn, muốn cô đói chết ở chỗ này à?

Tham gia một chương trình nó khổ sở như vậy sao?

Người quay phim nói thẳng: "Cái đó còn phải xem sự sắp xếp của tổ sản xuất vào ngày mai."

Kiều Mạn Phàm trợn trắng mắt, ngay cả ăn cũng không cho ăn?

Thiết Oa Tử ở ngoài nhìn thấy bếp nhà mình bốc khói lên, thằng bé biết trong nhà đang nấu cơm. Vì thế về tới nhà, cậu thấy ba cái bát để ở trên bệ bếp thì hỏi: "Không có cơm của em hả?"

Kiều Mạn Phàm: "Không có, em hỏi mẹ em đi." Mặc kệ mẹ của Thiết Oa Tử có cố tình nhắm vào hay không, hay đây là do tổ sản xuất sắp đặt thì cô có thể chắc chắn một việc. Đó chính là bà không nỡ để bọn cô ăn cơm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK