Tư Thừa Trạch nhìn cô một cách khinh bỉ: “Không phải chị nghĩ ký hợp đồng xong là có thể đổi ý, thích làm gì thì làm, tùy ý chơi đùa em chứ?”
“Sao có thể chơi đùa cậu chứ? Ý tôi là, lúc vào đoàn làm phim, cậu có thể mang theo nhiều trang phục riêng một chút, đoàn làm phim có thể sẽ không cung cấp trang phục cho cậu.”
Tư Thừa Trạch: ???
“Thiệt luôn hả trời? Em phải tự mình mang theo trang phục?” Thừa Trạch bỗng cảm thấy hơi hối hận.
Mạn Phàm mỉm cười: “Sẽ cung cấp trang phục, nhưng quần áo hàng hiệu... Cậu nghĩ thử xem, hở một xíu là mấy chục ngàn, mấy trăm ngàn tệ, đoàn làm phim muốn mua cũng mua không nổi.”
“Cậu nghĩ đi, cậu là một thần vương, sao có thể ăn mặc bình thường được chứ? Cậu mặc quần áo của mình vừa thoải mái lại vừa đẹp, như thế không tốt sao, vẹn cả đôi đường còn gì.”
Trên người Tư Thừa Trạch không có thứ gì rẻ tiền. Mấy thứ này đối với người bình thường là xa xỉ, nhưng đối với cậu ta mà nói, chúng đều là những thứ bình thường.
Tư Thừa Trạch thật sự không phản bác được. Cậu nói: “May mắn đây là một bộ phim hiện đại, còn có thể để diễn viên tự mang theo trang phục, vậy nếu là phim cổ trang thì chị định làm sao?”
Trang phục cổ trang rất đắt tiền.
Kiều Mạn Phàm mỉm cười: “Nếu là phim cổ trang, tôi sẽ không đầu tư.” Không đủ khả năng để đầu tư.
Tư Thừa Trạch: “Ăn ở không nói, vậy còn xe thì sao?”
Kiều Mạn Phàm chỉ vào chiếc xe thể thao màu đỏ của cô: “Xe của tôi để lại cho cậu đóng phim.”
Tư Thừa Trạch khiêu khích: “Là thần vương, sao em chỉ có thể có một chiếc xe chứ?”
Kiều Mạn Phàm: “Nếu cậu không hài lòng, cậu có thể tự lái xe đến.”
Cô tin tưởng xe của Tư Thừa Trạch càng nhiều hơn.
Tư Thừa Trạch trợn tròn mắt: “Đi quay một bộ phim, thế mà em còn phải tự mình mang theo quần áo, tự mình mang theo xe. Vậy em sẽ được gì chứ?”
Trình Hữu gật đầu, đúng vậy, hắn cũng muốn biết cậu ta sẽ được gì.
Kiều Mạn Phàm nhảy dựng lên, vỗ vỗ bả vai Tư Thừa Trạch: “Nghĩ đến những cái miệng xấu xí của đám anti-fan kia đi, cậu đang chuẩn bị vả mặt bọn họ.”
Vưu Bành Bành hỏi: “Vậy em có cần tự mang theo trang phục không?”
Kiều Mạn Phàm liếc thằng bé một cái: “Em là một người xuất gia, xuất gia thanh tâm quả dục, không cần đổi trang phục mỗi ngày đâu.”
Vưu Bành Bành như bị một mũi tên bắn xuyên tim, cậu cảm thấy mình bị tổn thương.
Nhân viên đã đến đông đủ, đoàn làm phim nhanh chóng bắt đầu, tất cả nhân viên tiến hành lễ khởi quay (cúng khai máy) trước.
Tuy đoàn làm phim rất nghèo, nhưng đối với lễ khởi quay, Trình Hữu không dám buông lỏng dù chỉ một chút. Trên bàn bày một cái đầu heo khổng lồ chết rất bình yên, vẫn là dáng cười híp mắt.
Trình Hữu rất khẩn trương làm xong nghi thức khởi quay. Ngay cả nhà đầu tư như Kiều Mạn Phàm cũng lên thắp một nén nhang. Hơn nữa, cô còn bị Trình Hữu yêu cầu phải hết sức thành kính, không được làm qua loa lấy lệ.
Thấy anh chàng căng thẳng như vậy, Mạn Phàm sẽ không làm ngược lại, dù sao đây cũng là chỗ của Trình Hữu. Ai cũng có lần đầu, căng thẳng là chuyện khó tránh khỏi, chờ thời gian dài, nhiều lần sẽ thành thói quen.
Lý Tiên Nhi nhìn những người dâng hương phía trước mà trong lòng vô cùng kinh ngạc. Tư Thừa Trạch, Vưu Bành Bành cũng đến tham gia kịch bản này?
Đây thật sự chỉ là một kịch bản nhỏ thôi sao?
Máu chảy lên não, cảm giác bản thân cô sắp được phát triển. Có những người như vậy đến tham gia diễn hẳn sẽ có nhiều người xem bộ phim này, đến lúc đó chỉ sợ danh tiếng của cô cũng sẽ được nhắc đến.
Nhưng đồng thời tính khiêu chiến cũng càng lớn hơn, nếu diễn quá tệ, chắc chắn sẽ bị treo trên giá sỉ nhục, nếu diễn tốt, như vậy thì tương lai của cô sẽ tốt hơn rất nhiều.
Phải cố gắng hơn nữa mới được. Tuy Lý Tiên Nhi vẫn luôn học kịch bản và tìm hiểu nhân vật nữ chính nhiều nhất có thể, nhưng bây giờ xem ra hình như vẫn còn chưa đủ.