Bạn thật sự cho rằng là Kiều Mạn Phàm thích mách lẻo ư, à thì, quả là thật sự thích mách chuyện của Kiều Mạc Khiêm.
Cô không đấu lại được Kiều Mạc Khiêm, nếu hắn ta không trả tiền thì chỉ có cách mời bà Kiều lên chống trả.
Sự miêu tả chân thực về một tay thu tiền, Kiều Mạn Phàm cũng muốn đầu tư một công ty đòi nợ để giải quyết thay vấn đề nợ xấu người khắp thế giới, nhưng đó là trái pháp luật.
Và Kiều Mạn Phàm cũng biết năng lực của bản ở mức nào. Nếu an phận làm nhân viên quèn thì còn được, chứ nếu làm chuyện lớn thì thôi. Chuyện tốt nhất là đi đằng sau người có khả năng kia và cổ vũ, xin người ta kéo mình theo với là ổn rồi.
Kiều Mạc Khiêm có phần không thể nào nhìn thẳng vào Kiều Mạn Phàm. Nhìn đến cô, trong đầu hắn ta lại chấn động không ngừng.
Lại nói tiếp, hiện tại hắn ta biến thành thế này đều là do Kiều Mạn Phàm.
Nó đúng là không phụ bạc cái danh Kim Liên được những kẻ trên mạng giao cho này.
Kiều Mạn Phàm nhìn Kiều Mạc Khiêm: “Anh, rốt cuộc là anh muốn nói gì thì nói đi.”
Muốn nói lại thôi, nghẹn lại không nói, sao cô cứ có cảm giác Kiều Mạc Khiêm đang nín nhịn một thứ gì đó chẳng hay ho .
Kiều Mạc Khiêm: “Không có gì.”
Kiều Mạn Phàm: “Hứ, em còn tưởng rằng anh sẽ nói anh chuyển tiền cho em chứ.”
“Còn muốn tiền, mơ mộng gì đấy?” Kiều Mạc Khiêm không định chuyển tiền, hắn ta bị tổn thương thì còn tiền nong gì nữa.
Kiều Mạn Phàm trợn trắng mắt, bà đây mộng xuân đâu. Cô chẳng muốn nói chuyện với Kiều Mạc Khiêm, không trả tiền thì nói với người này chỉ lãng phí nước miếng.
Bây giờ Kiều Mạn Phàm đã lớn gan hơn xưa. Lúc đối mặt Kiều Mạc Khiêm, cô chỉ cần không làm ra chuyện gì điên rồ thì ông anh hờ đấy cũng lười so đo.
Kết quả hỏng bét nhất đơn giản chính là rời khỏi nhà họ Kiều. Nhưng thực ra cũng đã đến lúc cô nên tìm cơ hội thích hợp để rời khỏi rồi.
Kiều Mạn Phàm nói với bà Kiều đang xuống lầu: “Mẹ à, đợi lát nữa con đi mua chút rau để ngày mai làm mấy món ngon cho con gái nhà họ Chu.”
Bà Kiều gật đầu: “Được, Phàm Phàm hiểu chuyện quá.” Biểu cảm của bà rất vui mừng.
Khuôn mặt của Kiều Mạc Khiêm như pha lê bị đập vỡ, trên đó xuất hiện rất nhiều khe vỡ và nứt ra rồi.
Hắn ta nhăn mày gắt gao, biểu cảm và ánh mắt càng thêm nghi ngờ, bộ mặt trầm tư.
Kiều Mạn Phàm: …
Kiều Mạc Khiêm ăn phân hay gì, mới sáng sớm nà như bị bệnh tâm thần, rốt cuộc ánh mắt của ông mợ nó là ý gì.
Kiều Mạn Phàm thật sự không thể nào xem nhẹ ánh nhìn mang nét suy tư sâu xa với vẻ ghê tởm hòa lẫn phức tạp kia của Kiều Mạc Khiêm.
Kiều Mạc Khiêm hỏi: “Vì sao mày phải nấu ăn cho cô ta?” Dạ dày và trái tim của phụ nữ cũng muốn bắt lấy?
Kiều Mạn Phàm buồn bực: “Vì sao cái gì chứ, Chu Lan Hân là bạn của tôi, tôi làm cho chị ấy vài món thì có vấn đề gì?”
Kiều Mạc Khiêm lại à một tiếng đầy ý vị sâu sắc.
Kiều Mạn Phàm cảm thấy Kiều Mạc Khiêm có vẻ đang phát triển theo hướng biến thái. Một chuyện bình thường kết hợp với biểu cảm sâu xa của hắn ta lại thành một chuyện gì đó không nên suy nghĩ.
Chẳng lẽ là bởi vì…
Kiều Mạn Phàm ho khan một tiếng, biện giải cho hành vi của chính mình: "Vì em muốn tạo mối quan hệ tốt với Chu Lan Hân. Dù sao thì chị ấy về sau sẽ là chị dâu của em. Bây giờ em đang lấy lòng chị dâu.”
Bà Kiều ấn thích: “Phàm Phàm nói đúng, Phàm Phàm làm tốt lắm.”
Kiều Mạc Khiêm: A…
Giờ khắc này, Kiều Mạc Khiêm cảm thấy chính mình là một công cụ hình người, là công cụ bị lợi dụng để người nào đó đạt được mục đích.
Lại a…
Có thể xác định, Kiều Mạc Khiêm quả thật đã ăn phân, nếu không sẽ chẳng bất thường như vậy.
Nên giảm tiếp xúc với những kẻ có vấn đề, Kiều Mạn Phàm thầm ghét bỏ. Cô ăn xong bữa sáng liền đi ra ngoài mua sắm nguyên liệu nấu ăn cho buổi tụ hội ngày mai của hai nhà Chu – Kiều.
Trên thực tế là làm cho Chu Lan Hân, chuẩn bị làm chút hành động cho Chu Lan Hân.
Kiều Mạn Phàm đi xem hai ông bà Tang, tiện đường mua chút đồ cho hai người họ.