Bà Kiều tức giận cực kỳ nhưng lại lé mắt nhìn Kiều Mạn Phàm: "Anh trai con đã chọc đến con chỗ nào mà con lại đến chỗ mẹ để bắt tội nó?"
Cô lập tức nói: “Có trời chứng giám, mẹ à, con thật lòng lo lắng cho anh ấy. Hơn nữa là để mẹ hiểu rõ trong lòng, tránh cho đến lúc đó nói lời gì đó không nên lại bị lộ tẩy.”
Có thể bảo rằng ông anh trai không trả tiền không? Đương nhiên là không thể.
“Nhưng anh con quả thật là thiếu dạy bảo.” Bà Kiều thực sự tức giận.
Mạn Phàm gật đầu: “Mẹ nói đúng ạ, anh trai không nghe lời mẹ.”
Kiều Mạn Phàm nhìn bóng lưng của bà Kiều rồi nằm trên giường thở dài một tiếng. Cục tức nghẹn trong lòng rốt cuộc cũng tan, thật thoải mái, sảng khoái.
Kiều Mạc Khiêm thật sự quá làm cho người khác tức giận.
Sau khi tố cáo, Kiều Mạn Phàm không thèm đòi tiền của Kiều Mạc Khiêm, đơn phương chặt đứt quan hệ về chuyện tiền bạc.
Kiều Mạc Khiêm nhìn thấy bà Kiều hùng hổ đi đên, gần như đã tự sinh ra một suy nghĩ theo bản năng là Kiều Mạn Phàm đã mách lẻo.
Loại chuyện này cũng không phải là chưa từng xảy ra.
Không trả tiền là ngay lập tức lật mặt. Nó không biết nghĩ đến những lần đòi tiền tiếp theo ư? Đắc tội người khác rồi, mà lần sau còn muốn người ta đưa tiền, nó suy nghĩ kiểu gì không biết?
Bảo là trong đầu đầy nước cũng đã cất nhắc nó, chứ thật ra đấy là hoàn toàn chẳng có tí nước nào.
Bà Kiều dịu dàng hỏi: "Con trai, con nói thật cho mẹ biết, rốt cuộc giữa con với Chu Lan Hân là như thế nào?”
Kiều Mạc Khiêm: “Thì là như vậy.”
“Như vậy là như thế nào, là tốt hay là không, hai đứa ở chung như thế nào?” Bà Kiều hỏi.
“Cũng giống nhau thôi.” Sau khi xem mắt, cả hai không hề liên hệ gì. Mẹ muốn hỏi ở chung như thế nào thì đáng lẽ nên hỏi Kiều Mạn Phàm, thời gian hai người đó ở chung mới nhiều.
Kiều Mạc Khiêm lập tức nhíu mày, có một tia sáng chớp lóe hiện lên trong đầu hắn ta. Nó chiếu sáng toàn bộ đại não trong chớp mắt rồi lại vụt tắt trong đêm tối.
“Giống nhau là như thế nào chứ, ôi…” Bà Kiều cũng rất bất đắc dĩ: “Rốt cuộc con nghĩ như thế nào, con có muốn hay không?”
Sao thằng nhỏ này lại khó làm như vậy?
“Mẹ xem rồi làm là được.” Kiều Mạc Khiêm nói.
Bà Kiều cười lạnh: “Vợ là người bên gối, cùng nằm trên một cái giường với anh. Thế mà anh lại còn không sao cả, tấm lòng anh rộng lớn hay là vô tâm vô phế hả.”
Kiều Mạc Khiêm à một tiếng: “Con nói con không muốn thì nhà họ Chu sẽ không tới ư?”
Bà Kiều lắc đầu: “Khó mà làm được.”
“Cho nên, kết quả đều giống nhau, con nói cái gì?” Kiều Mạc Khiêm hỏi với vẻ không biểu cảm.
“Sao lại giống nhau được! Ít nhất bây giờ anh phải cảm kích rằng mẹ anh không giấu anh làm chuyện này, chứ không thì anh còn tức giận hơn.” Bà Kiều nói.
Kiều Mạc Khiêm: “Tốt thôi, con không sao cả.”
Bà Kiều vừa lòng, rồi nói: “Buông sự thành kiến của con mà ở chung với người ta. Con gái nhà họ Chu không tồi đâu. Con làm như vậy mà người ta cũng không nói cho bố mẹ. Con đang không tôn trọng người khác đó.”
“Trước không nói chuyện có được hay không, cứ làm bạn trước đã, tạo một mối quan hệ cũng không tệ.”
Kiều Mạc Khiêm có phần kinh ngạc: “Nhà họ Chu không biết sao?”
Không phải là Kiều Mạc Khiêm không biết tình huống lúc ấy sẽ khiến nhà gái cảm thấy bị xúc phạm. Nhưng hắn ta vẫn làm, một mặt là thật sự có việc vội, hai là để cho đối phương chủ động tránh lui.
Chịu uất ức mà Chu Lan Hân cũng nhịn thì cô ta có mục đích gì chứ?
Sự tình có vẻ có gì đó không đúng lắm, trong đầu Kiều Mạc Khiêm sấm sét nổ đùng đoàng, thế giới trong não bộ như muốn sụp đổ.
Hắn ta nghĩ đến một chuyện nào đó nhưng loại chuyện ấy thật sự tạo ra rung chuyển cho thế giới quan của bản thân.
Chỉ mới suy nghĩ một chút đã cảm thấy não bộ choáng váng.