Một giấc này ngủ đến thoải mái vô cùng. Bao nhiêu hôm nằm cái giường cứng như thế, giờ ngủ trên cái giường mềm mại, thơm tho như này đúng là giống như lên thiên đàng vậy.
Mẹ Kiều đánh thức Kiều Mạn Phàm: “Dậy ăn cơm.” Bà sờ mặt con gái, đúng thật là béo, mượt mà.
Kiều Mạn Phàm cảm giác cuối cùng cũng sống lại, kiếm tiền quá khó khăn.
Xuống lầu, cô nhìn thấy hai người đàn ông của Kiều gia đã đã trở lại.
Kiều Mạc Khiêm đang vừa uống nước vừa xem máy tính bảng, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Kiều Mạn Phàm, “Về rồi đấy, béo.”
Kiều Mạn Phàm: ……
Đúng là lời hỏi han đặc biệt.
Kiều Mạn Phàm cười vô cảm xúc: “Ôi chao, anh quan sát thật kỹ lưỡng quá.” Anh mẹ nó làm sao thấy được tôi béo vậy.
Kiều Mạc Khiêm: “Béo nhiều quá, vừa liếc mắt một cái đã nhìn ra rồi.”
Kiều Mạn Phàm: Gừ gừ gừ……
Câm miệng, câm miệng!
Kiều Mạn Phàm vẫn phải cứu vớt lại bản thân một chút: “Nguyên nhân em béo, đại khái là thân hình nhỏ gầy không thể nào chứa đựng nhân cách vĩ đại của em nữa đấy.”
Kiều Mạc Khiêm chỉ nhìn cô cái nữa, cũng không có ý định tranh cãi thêm với cô, vô nghĩa, chẳng hề có ý nghĩa gì.
Mạn Phàm nhìn một bàn thức ăn phong phú, khóe miệng đọng lại nước mắt, tự thân đi phòng bếp làm nửa mâm salad rau dưa, thanh đạm vô cùng.
Người ta thịt cá, cô ăn cỏ.
Mạn Phàm cầm rau lên, nhai nhai giống như bò, hoàn toàn không cảm thấy sự sướng vui, chỉ là để lấp đầy cái bụng.
Mẹ Kiều nói: “Không có chuyện gì đâu, không liên quan đến chuyện ăn nhiều hay ít đâu mà.”
Mạn Phàm sắp khóc tới nơi, “Không sao ạ, con có thể.”
Mẹ Kiều: “…… Thôi được, đừng có mà nửa đêm dậy ăn là được.”
Kiều Mạn Phàm: ……
Đừng nói như thế, con sợ lắm đấy.
Mẹ Kiều ăn xong. Bà lau miệng, nói: “Tôi phải đi ra ngoài, không quay lại ngủ đâu.”
Kiều Thiệu Nguyên lập tức nhìn bà, nói: “Giờ đã tối rồi, bà còn định đi ra ngoài?”
Rốt cuộc chuyện của người phụ nữ là như thế nào?
“Buổi tối chỉ mình tôi một người ngủ thì phải làm sao đây?” Kiều Thiệu Nguyên vô cùng bất mãn, ông đã nhịn lâu rồi, có phải người phụ nữ này định đi làm chuyện gì hay không?
Đàn ông thích một đám đi chỗ ấy, nói không chừng phụ nữ cũng sẽ thế.
Không phải bản tin từng nói có ba người phụ nữ nhân quật ngã một tên đàn ông, làm mất đi tư cách làm đàn ông của gã còn gì.
Phụ nữ mà máu lên, điên lên thì còn dữ hơn đàn ông nhiều.
Bà Kiều liếc mắt nhìn chồng một cái, “Đây là buổi hoạt động giữa bạn bè của tôi. Bây giờ hoạt động còn chưa kết thúc, hội phụ nữ bọn tôi quá cô quạnh, muốn tìm chút chuyện để làm một chuyến.”
Cô quạnh ư?
Các bà cô quạnh ấy hả?
Tôi thấy hội bà đang chơi rất đã đời đấy chứ!
“Có chuyện gì mà không thể làm vào ban ngày hả?” Ông Kiều rất nghi ngờ và giận dỗi. Ong sắp không khống chế nổi, muốn phái người điều tra xem rốt cuộc hội phụ nữ này đang làm gì?
Kiều Thiệu Nguyên vẫn không muốn ngủ một mình, quá buồn chán, cứ làm như bản thân ông là một ông lão góa bụa không bằng.
Bà Kiều nói thẳng: “Nếu ông cảm thấy cô đơn ấy, buổi tối tắt đèn bật phim kinh dị đi, một lúc là cảm nhận được rằng bản thân không còn một mình nữa đâu mà.”
Kiều Thiệu Nguyên: ……
Mọi người: ……
Thế thì thà ở một mình còn hơn ấy.
Bà Kiều lên lầu đi sắp đồ, một lúc sau đã gọn gàng xinh đẹp chuẩn bị rời nhà. Kiều Thiệu Nguyên rất bất đắc dĩ và uể oải.
Kiều Mạc Khiêm hỏi bà Kiều: “Mẹ à, sao hội mẹ nhất định phải đi chơi buổi tối thế?”
Bà Kiều nghiêng đầu suy nghĩ: “Vì sao à, đại khái là mọi người quá quạnh quẽ. Mấy chị em tốt của mẹ đều là phòng không gối chiếc cả, chẳng thà mọi người quây quần cùng nhau. Đương nhiên, tụ lại với nhau còn có chuyện khác nữa.”
Bà nhìn con trai, nhoáng cái con trai đã già như vậy rồi, cần phải tìm một đứa con dâu phù hợp thôi.