Mục lục
Sau Khi Xuyên Sách Tôi Biến Thành Đoàn Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu bản thân có tiền, muốn quay cái gì thì quay cái đó, chẳng cần phải đi gọi đầu tư các chỗ.

Vấn đề là, bản thân còn chẳng quen biết ai có tiền cả, nên rất khó khăn.

Phó đạo diễn Lý cho Trình Hữu phương thức liên lạc của Kiều Mạn Phàm, nói với anh ta: “Cậu có thể liên lạc cho cô ấy, cố gắng bày ra lòng thành ý một chút.”

“Vâng, em biết rồi.” Thời buổi này làm đạo diễn thật sự quá khó khăn.

Trình Hữu nhìn dãy số được gửi tới, ngón tay hơi run rẩy, nhưng cuối cùng cũng ấn gọi điện thoại.

Kiều Mạn Phàm nhận được một cuộc gọi từ số lạ, ấn cúp máy ngay không cần suy nghĩ, tín hiệu không tốt cũng lười nghe điện thoại.

Trình Hữu: ……

Anh ta khó khăn lắm mới quyết định vứt bỏ tiết tháo, vứt bỏ tôn nghiêm, vứt bỏ cốt khí và lấy hết can đảm gọi được một điện thoại... Thế mà bên kia đã cúp máy luôn vậy sao?

Không muốn gọi cuộc thứ hai nữa.

Trình Hữu nghĩ đến quyển kịch bản bị coi như đống giấy lộn kia. Đấy đều là tâm huyết của anh ta, là tác phẩm anh ta dốc tâm huyết tạo thành.

Trên con đường thực hiện ước mơ gặp phải trắc trở, Trình Hữu lại tiếp tục gọi điện thoại.

Kiều Mạn Phàm nhíu mày nhìn di động, vẫn là số lạ. Có phải nếu mình không nghe điện thoại thì sẽ cứ liên tục gọi không vậy, cô ấn nút nghe, hỏi: “Ai đấy? Có chuyện gì mà gọi điện thoại suốt vậy?”

Trình Hữu nghe thấy giọng nữ ở đầu máy bên kia, trái tim dồn dập đập thình thịch thình thịch, hồi hộp nuốt nước bọt, “Xin, xin chào, cho hỏi có phải là cô Kiều Mạn Phàm không nhỉ? Tôi, tôi là Trình Hữu.”

“À, tôi biết anh, anh gọi để hỏi xem tôi có đầu tư hay không, đúng không?” Kiều Mạn Phàm hỏi thẳng.

Trong lòng Trình Hữu trong lòng đanh lại, đột nhiên cảm thấy không biết nên nói gì, mãi sau mới hỏi: “Vậy, cô có thể đầu tư không?”

“Bây giờ không thể nói được, đợi tôi trở về nói tiếp, có rảnh sẽ liên hệ lại.” Kiều Mạn Phàm nói thẳng.

“Được, tôi chờ cô.” Trình Hữu kết thúc cuộc điện thoại, cả lòng bàn tay lẫn trán anh ta đều là mồ hôi. chỉ cần tiền đúng chỗ,* kịch bản của mình có thể biến thành tác phẩm.

Tuy rằng hiện tại còn chút lạc quan, có quỷ mới biết Kiều Mạn Phàm sẽ đưa ra yêu cầu bất thường thế nào, nhưng kim chủ chính là ba ba mà.

“Mạn Mạn, chúng ta nói chuyện quả dưa đi.” Cha mẹ Tang nhìn Mạn Phàm, “Những chuyện ban nãy chương trình nói đều là thật hả con?"

Cô gật đầu, “Là thật ạ, dù con với Hoắc Sâm có không phải thanh mai trúc mã thì cũng coi như đã lớn lên cùng nhau. Con cho rằng sau này hai đứa sẽ kết hôn, nhưng không ngờ cậu ta lại thành một đôi với Ngữ Phù.”

“Sở dĩ mấy chuyện đó phát sinh đều bởi vì con không cam lòng, chuyện này dù đổi thành bất kỳ ai cũng đều không cam lòng đấy ạ.” Đã hao tâm tốn sức quá nhiều vào Hoắc Sâm làm sao có thể cam tâm từ bỏ.

Chi phí đắm chìm mà đầu tư càng nhiều thì càng khó từ bỏ, mặc dù lý trí đã nói rằng Hoắc Sâm không thích bản thân đấy, nhưng mặc kệ là lịch sử hay là sự kiện thì đều có quán tính thúc đẩy người ta tiếp tục đi lên con đường ấy.

Cha Tang không biết nên nói gì, nhưng vẫn rất đau lòng chuyện hai đứa con gái đối đầu lẫn nhau, cũng có tâm trạng giống với Kiều phu nhân, dù là lòng bàn tay hay là mu bàn tay thì đều là thịt của mình cả.

Kiều Mạn Phàm còn nói thêm: “Nhưng con đã từ bỏ Hoắc Sâm. Bên ngoài còn có rất nhiều đàn ông đợi con chọn lựa, nên con không thể vì một cái cây mà từ bỏ cả một rừng cây được.”

Hai vợ chồng ông bà Tang hơi dở khóc dở cười, hỏi với sự không chắc chắn lắm: “Từ bỏ thật sao?”

“Nếu không thì, cha mẹ cho rằng con còn có thể yên bình sống chung với Kiều Ngữ Phù như vậy ạ?” Kiều Mạn Phàm nói.

Rốt cuộc, cha Tang đau lòng các con gái nên chỉ có thể trách Hoắc Sâm: “Đều là tên đàn ông kia không tốt.”

Mẹ Tang lại nói: “Đúng vậy, đàn ông ưu tú ở bên ngoài nhiều lắm, cái chàng trai lớn lên đặc biệt đẹp cũng không tệ đâu.”

“Nông cạn, sao có thể nhìn người chỉ qua vẻ bề ngoài được!” Cha Tang phản đối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK