Mục lục
Sau Khi Xuyên Sách Tôi Biến Thành Đoàn Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kỳ Thụy Gia chỉ hy vọng ảnh hưởng của chuyện này sẽ dần dần thu nhỏ. Thực ra, chuyện này cũng không mang lại ảnh hưởng quá to tát, chẳng qua bây giờ giới điện ảnh đang ở tình thế khó khăn, không có nhiều trò hay.

Trong tay cậu ta cũng không phải không có kịch bản, nhưng khốn nạn ở chỗ chẳng có cái nào ra hồn. Đến bây giờ cũng chẳng có cái nào tốt, cậu ta đã chết dí ở nhà hai tháng liền và chỉ toàn nhận được mấy kịch bản vớ vẩn.

Ngay cả kịch bản cũng không xong như thế thì đến lúc quay phim sẽ càng thêm bết bát, thành phẩm của nó hoàn toàn không thể "nuốt trôi".

Ngay cả một diễn viên như cậu ta cũng nhìn ra được chất lượng của kịch bản, bọn người đầu tư kia chắc não úng nước, một lòng hướng về quay phim chất lượng kém.

Quay những bộ phim không có chất lượng như thế chỉ tốn thời gian, quay xong còn bị người ta mắng, Kỳ Thụy Gia bằng lòng không nhận lời.

Hậu quả ở nhà hai tháng của Kỳ Thụy Gia là, mẹ cậu ta từ việc dốc hết toàn lực chăm sóc và phục vụ từng chút, đến mỗi ngày đều hỏi, con trai, rốt cuộc khi nào con mới đi làm?

Cứ ở mãi trong nhà không tốt đâu.

Sau đó, bà ta lại chuyển sang vẻ hoảng hốt kinh sợ như trời sắp sập xuống: "Con, chắc con không phải bị thất nghiệp chứ?”

“Vậy phải làm sao bây giờ, kỹ thuật diễn xuất của con tốt lắm mà, không thể vậy được.”

Kỳ Thụy Gia đau đầu khó đỡ nổi: “Không ạ, có kịch bản, nhưng con không muốn nhận.”

Mẹ Kỳ Thụy Gia lập tức hỏi: “Vì sao không nhận thế? Con à, chúng ta cần kiếm tiền mà. Con xem, ở nhà ngay cả uống hớp nước cũng tốn tiền. Căn hộ thì lớn như vậy, ở trong cái nhà này hít thở không khí cũng là đòi tiền.”

Từ sau khi con trai kiếm tiền, mẹ Kỳ Thụy Gia liền sinh hoạt cùng với cậu, trải qua cuộc sống giàu có. Bây giờ con trai ở mãi trong nhà, mẹ Kỳ Thụy Gia rất hoảng hốt, lo lắng không yên.

Bà ta lo lắng con trai mất việc, không có tiền sẽ phải dọn ra khỏi căn hộ lớn này. Tóm lại là vô cùng lo lắng, có quá nhiều thứ phải lo.

Chỉ cần con trai một ngày không đi làm, một ngày không đi đóng phim, loại cảm giác lo lắng sẽ không có biện pháp chấm dứt.

Kỳ Thụy Gia nói: “Con đang chờ thêm chút, chờ một kịch bản tốt hơn.”

“Vì sao con có kịch bản lại không đi đóng đi?Mặc kệ nó như thế nào cũng phải quay chứ.” Mẹ Kỳ Thụy Gia chẳng cần biết kịch bản tốt hay kịch bản xấu gì, đóng phim là công việc của Kỳ Thụy Gia, con trai bà phải đi làm.

Kỳ Thụy Gia xoa xoa giữa đầu lông mày, “Con tự nắm chắc, mẹ không cần quan tâm loạn.”

Mẹ Kỳ Thụy Gia còn muốn nói gì đó, cậu ta hơi bực mình: “Con đã nói con biết rồi, biết rồi.”

Nét mặt của mẹ Kỳ Thụy Gia lập tức biến thành đau khổ: “Con trai, mẹ chỉ lo lắng, lo lắng con…”

“Mẹ lo lắng con không có việc làm thì không có tiền nuôi mẹ? Mẹ yên tâm, tiền nuôi mẹ con vẫn có, mẹ đừng can thiệp vào quyết định của con.” Trong lòng của Kỳ Thụy Gia hiện tại cũng có sự bực tức, cục diện bây giờ là do ai tạo ra?

Cậu ta chán chẳng buồn nói. Mẹ cậu ta cũng không biết, bà ấy từ trước đến nay chỉ biết làm vẻ vô tội sau đó là khóc lóc sướt mướt. Cái dáng vẻ này đã trở thành bản năng sinh tồn của mẹ cậu ta rồi.

Cách thức sinh tồn của bà ấy chính là như vậy, đối bản thân hay đối với người khác đều như nhau.

Địch yếu ta mạnh, đối phương yếu hơn mình thì bà ấy sẽ ra sức chèn ép. Địch mạnh ta yếu, một khi phe đối lập áp chế mình, bà ấy lập tức yếu đi và lộ vẻ vừa yếu thế vừa đáng thương.

Nói chuyện không thông thì chỉ có thể tỏ vẻ cường thế và áp chế. Phản ứng của mẹ nằm trong dự kiến của Kỳ Thụy Gia.

Mẹ Kỳ Thụy Gia giải thích gần như bằng giọng nức nở: “Con à, không phải là mẹ can thiệp vào quyết định của con, mà là quan tâm con. Mẹ chỉ là quan tâm con thôi.”

Kỳ Thụy Gia có chút không kiên nhẫn, “Mẹ, chuyện của con tự con hiểu rõ, không liên quan đến mẹ, mẹ không quản được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK