“Trai chưa dựng vợ, gái chưa gả chồng, tranh giành thì làm sao chứ, ai mà chẳng thích người vừa có tiền vừa đẹp trai chứ?”
Hoắc Sâm chính là vai nam chính, là đối tượng hoàn mỹ trong lòng phái đẹp.
“Chỉ có thể nói, mắt nhìn người của chị em tôi tốt, đều yêu thích thứ tốt. Chẳng lẽ mọi người không thấy sự ưu tú của Hoắc Sâm hay sao?”
Mọi người: ……
Thật sự có quá nhiều chỗ để phàn nàn mà không biết bắt đầu từ đâu, hơn nữa họ luôn cảm thấy suy luận của Kiều Mạn Phàm vô cùng kỳ quái, dẫn chứng hơi kỳ quái.
Đúng là nhất cô rồi, tự đi so sánh mình thành động vật.
Nhưng tổ sản xuất lại đưa ra vấn đề nghị luận, “Bọn họ đều đã đính hôn, cô phá hoại lễ đính hôn của họ.”
Kiều Mạn Phàm: “Tôi thua rồi, chẳng lẽ các người còn không cho phép tôi hấp hối, giãy giụa thêm chút ư?” Là lá la, đội quan tài sống dậy...
Tổ sản xuất:???
Hấp hối, giãy giụa?
Hấp hối, giãy giụa cái mẹ gì chứ?!
Bọn họ là thật sự phục Kiều Mạn Phàm rồi.
Ê-kíp chương trình còn sốt ruột hơn cả mấy vị khách mời.
Làm sao bây giờ, đoạn này nên cắt đi hay cứ phát trực tiếp chưa, tên của Hoắc Sâm xuất hiện đấy!
Mấy người làm chương trình rất rối rắm, sao Kiều Mạn Phàm lại tùy tiện nói ra tên Hoắc Sâm cơ chứ?
Lỡ đến lúc đó Hoắc Sâm tới gây phiền toái cho chương trình thì giải quyết thế nào?
Hơn nữa lời này của Kiều Mạn Phàm nghe còn có vẻ rất có đạo lý, nhưng là nghĩ kỹ thì lại thấy có chỗ nào đó sai sai, rất khó chịu.
Cho nên, cô tranh giành đàn ông với em gái mình thì không sai hả?
Thế này đúng là thử thách tam quan của con người mà!
Đạo diễn gãi gãi cái đầu dầu mỡ thưa thớt tóc, vẫn quyết định giữ lại cái chỗ cao trào này lại. Dùng nhiều tiền mời Kiều Mạn Phàm đi cùng là vì một khắc thế này, thỏa mãn rồi.
Về phần tên Hoắc Sâm hả, thì để "bíp bíp" đè lên tên cậu ta thôi, đây là công việc của phần hậu kỳ.
Sau khi ăn cơm trưa xong, phần cao trào nhất của chương trình cũng đã xuất hiện, gameshow đã đến hồi kết thúc.
Thật ra, tổ sản xuất vẫn muốn rời khỏi. Vì điều kiện quá gian nan, các vị khách mời sinh hoạt quá vất vả, tổ sản xuất cũng là người, sinh hoạt cũng thật sự khó khăn.
Bầu không khí của ê-kíp chương trình rất âm u, ăn không ngon ngủ không yên, có thấy ai có sức sống đâu.
Những gì họ trải qua còn khổ hơn cả nhóm khách mời, mấy người đó ít nhất còn có Kiều Mạn Phàm. Quỷ mới biết Kiều Mạn Phàm còn biết nấu cơm, hơn nữa hễ làm là cả một bàn lớn.
Quá quắt nhất là còn không mời người khác ăn cơm, để cho mọi người nhìn mấy người đó, quá bệnh hoạn.
Đạo diễn nói: “Ngày mai sẽ dạo chơi ngoại thành và liên hoan, mỗi người tự chuẩn bị đồ ăn.”
Đạo diễn vừa dứt lời, bất kể là trên mặt của mấy vị khách mời hay là những người làm chương trình đều toát ra ánh sáng, tràn ngập ánh sáng hy vọng.
Phần cuối mỗi kỳ chương trình đều là dạo chơi ngoại thành và liên hoan hết, rất nhẹ nhàng, mọi người có thể tùy tiện trò chuyện linh tinh.
Kiều Mạn Phàm thở ra một hơi, cuối cùng cũng được đi về. Ở chỗ này rất lúng túng, loại thời tiết này rất khó xử, không bật điều hòa thì nóng, muốn dùng điều hòa còn phải đi mua một cái nữa.
Kiều Mạn Phàm nhéo nhéo chỗ thịt mềm trên bụng. Cô luôn có cảm giác hình như mình hơi béo, rõ ràng cảm thấy bản thân sinh hoạt khó khăn, vừa nói thế xong thì lại béo thêm không ít.
Trở về phải giảm béo, cô tham gia gameshow này đã ăn không ít đồ ăn vặt với thức ăn dầu mỡ.
Tổ sản xuất khuân vác đồ đạc rời đi. Mặt khác, các khách mời hoặc là quá mệt mỏi nên đã nghỉ ngơi, ngủ rồi, hoặc là nằm ở trên ghế đắp mặt nạ, ví dụ như Kiều Mạn Phàm với bà Vưu chẳng hạn.
Tư Thừa Trạch trước khi đi cũng xin Kiều Mạn Phàm một cái mặt nạ, chuẩn bị trở về đắp mặt nạ.
Tuy rằng được trời phú cho cái vẻ đẹp tự nhiên, nhưng cũng phải biết đường mà chăm sóc nó, có đúng không. Làn da chịu thương tổn cần phải được phục hồi.
Hai người phụ nữ nằm nói chuyện phiếm, bà Vưu xin lỗi Kiều Mạn Phàm. Cô cũng không quá để ý chuyện ấy, nếu không có Vưu Bành Bành cũng có tổ sản xuất, những người khác dẫn cái đề tài này ra.