Chị Đình mới nhìn mấy người dưa vẹo táo nứt này đã thấy không có tiền đồ, chẳng lẽ họ không biết tự nhận thức về vẻ ngoài của bản thân hay sao?
Nếu lao vào giới giải trí, đầu tiên là phải có một điều kiện bất di bất dịch. Đó chính là sắc đẹp không được trở thành vật cản. Bạn không cần có vẻ đẹp mĩ miều giống như thần tiên của Tư Thừa Trạch, nhưng tối thiểu cũng phải trông thanh tú, dễ nhìn và có thể lên hình.
Chứ nhìn mấy người này, cần đặc sắc thì không có đặc sắc, cần vẻ ngoài cũng không có vẻ ngoài. Còn về tài nghệ, nếu họ thật sự có tài, chắc chắn đã được công ty bồi dưỡng trọng điểm chứ không phải tùy tiện ném cho chị ta.
Nếu thật sự tiếp nhận mấy nghệ sĩ như vậy, chị Đình có thể tưởng tượng ra kiếp sống người đại diện của mình sẽ chìm trong u tối, mãi mãi không có ngày ló mặt.
Thế thì quá thảm hại.
Chị Đình vẫn cố gắng tranh thủ cho bản thân: “Tổng giám, tôi muốn chọn lựa mấy người một lần nữa.”
Tổng giám: “Có một nhóm thì chỉ dư lại mấy người này, đợi khi nào công ty phê duyệt ký đợt tiếp theo thì nói tiếp.”
Chị Đình như bị sét đánh, khung cảnh trước mắt thay nhau biến thành màu đen. Bọn này mợ nó lại toàn đồ thừa mà người khác chọn lựa dư lại, tất cả đều là đầu thừa đuôi thẹo. Mấy người như vậy hoàn toàn chỉ biết ăn mà chẳng biết làm.
Công ty ký người mới cũng không biết nhìn điều kiện ư?
Các nghệ sĩ chất lượng tốt đều đã bị người khác chọn hết. Nhìn từ phương diện này, địa vị của chị Đình ở công ty rất mờ nhạt, không phải một người đại diện lợi hại.
Đối ngoại, chị Đình không thể tìm được tài nguyên tốt hơn cho nghệ sĩ dưới tay, đối nội cũng không thể lên tiếng thay cho nghệ sĩ của mình ở trong công ty hoặc tranh thủ cho nghệ sĩ của mình. Đối với công ty, chị ta không thể kiếm ra tiền.
Chỉ là một kẻ tồn tại giống như râu ria.
Tuy nhiên chị Đình lại là một người ấp ủ ước mơ được trở thành người đại diện vàng, nhưng vấn đề thực tế là năng lực không có khả năng nâng đỡ mộng tưởng.
Chị Đình bất đắc dĩ chỉ có thể đón nhận mấy nghệ sĩ điều kiện không tốt này. Và trừ khi là gặp được may mắn, họ mới có hội bám trụ cái nghề này.
Những kẻ có thực lực thì cần bồi dưỡng thêm, nếu muốn nổi tiếng thì dựa vào số phận. Còn mấy người này thì có bồi dưỡng cũng như không.
Ấy vậy, trong khi chị Đình đi từ trong văn phòng ra lại còn nghe được họ đang thảo luận về chính chị ta.
“Nghe nói đây là người đại diện của Kiều Mạn Phàm.”
“Hả, Kiều Mạn Phàm, chậc…”
“Kiều Mạn Phàm bị bôi đen thành như vậy, không biết người đại diện có làm gì không, tại sao công ty quản lý cũng không phát thông cáo cho cô ta?”
Đối mặt với dư luận tràn lan đại hải, nói tóm lại, công ty quản lý phải có có động thái vì đây chính là chỗ dựa cho nghệ sĩ.
“Không biết, có lẽ trong đấy có chuyện gì đó mà những người như chúng ta không biết.”
“Nhưng mà tôi chẳng muốn chị ta trở thành người đại diện của mình đâu, cái cách chị ta nhìn bọn mình giống như đang nhìn rác rưởi vậy.”
“Tôi cũng không muốn, Kiều Mạn Phàm bị bôi đen đến nỗi ấy cho thấy người đại diện chẳng có chút tác dụng nào. Lỡ đâu chúng ta cũng bị bôi đen giống vậy thì phải làm sao?”
Còn chưa kịp nổi danh đã vội suy nghĩ đến tương lai bị bôi đen thì phải làm thế nào?
Chị Đình tức nổ đom đóm mắt. Chị đây còn chưa ghét bỏ chúng mày, mà chúng mày dám ghét tao trước à. Chỉ dựa vào tố chất của chúng mày mà muốn nổi danh, nổi bật thì đi đầu thai đổi một cái lốt khác rồi tính nhé.
Một đàn gà con, chẳng mấy mà hội mày sẽ được nhận thức về sự đến tối của giới giải trí. Nơi này chính là chỗ con người dẫm đạp lên nhau. Người ta chỉ thấy những kẻ lên đỉnh vinh quang nhưng đằng sau đó rất nhiều người còn đang đau khổ giãy giụa.
Chị Đình ho khan một tiếng rồi đi tới. Mấy kẻ đang thảo luận lập tức kết thúc cuộc thảo luận và lộ ra nụ cười lấy lòng: “Chị Đình, chị Đình…”
Hết tiếng này đến tiếng khác đều gọi lên một cách rất trong trẻo và rất ngoan ngoãn.
Chị Đình cười khẩy, sao lại không tiếp tục nói xấu đi chứ.
Mấy nghệ sĩ đưa mắt nhìn nhau, yên lặng như ve sầu mùa đông.