Trông biểu cảm của Phó Xán thực sự rất bỉ ổi. Tại sao lão Lưu lại không biết cách dạy học trò của mình đối nhân xử thế vậy nhỉ?
Sau này, khi lão Lưu đi, chỉ còn một mình Phó Xán. Chẳng còn còn ai chống lưng cho, lấy đức hạnh của cái tên này thì...
Quyền An thở dài, sao mình lại có một thằng bạn như vậy nhỉ?
Khiến người khác lo đến trọc đầu.
"Ông trưng cái vẻ mặt gì đấy? Cái ánh mắt gì đấy hả?” Phó Xán bị kích thích bởi cái biểu cảm khó hiểu của Quyền An. Gã lôi di động ra chỉ vào tài khoản weibo của Kiều Mạn Phàm.
“Xem đi, ông xem đi.”
Là người trẻ tuổi, có ai không thích vui vẻ lướt mạng xã hội chứ? Phó Xán cũng có tài khoản weibo, còn mang tác phong ngoài đời thực của mình áp dụng vào thế giới ảo. Lời bình hay phát ngôn nào cũng vô cùng độc địa.
Nói thực, lúc Phó Xán vừa nhìn thấy Kiều Mạn Phàm đã cực kỳ ngạc nhiên, một người lăn lộn trong giới giải trí chạy đến ngành ẩm thực của bọn họ làm gì vậy hả?
“Thì ra cô ấy là một ngôi sao.” Khó trách bề ngoài lại xuất sắc như vậy, Quyền An giận dữ bảo: “Nhưng cái tình tồi như chó của ông vẫn đáng ghét lắm đấy. Mặc kệ cô ấy là ai, người ta tới là để tham gia khảo hạch, ông đừng đưa mấy cảm xúc kỳ quái khác của mình vào đánh giá chứ.”
“Đến lúc nếm thử món ăn đừng có mà quậy phá đấy!"
Phó Xán cũng chẳng thích dáng điệu của Quyền An lúc này. Giống như thể bản thân gã đang là người không hiểu chuyện ấy. Gã bĩu môi, quay đầu lại nhìn Kiều Mạn Phàm, vạch mí mắt xuống rồi le lưỡi nhăn mặt.
Kiều Mạn Phàm: …
Cô muốn cắt đầu lưỡi của tên tóc đỏ ra, làm món lưỡi xào rồi đưa cho gã mến thử lắm lắm luôn đó. Sao đứa nhỏ này trông đáng đánh như vậy không biết, khiến người khác chỉ muốn đập tên này một trận thôi.
Cuối cùng, Kiều Mạn Phàm vẫn lựa chọn cua. Cô chuẩn bị làm món cua om cam kiểu phục cổ từ triều Nam Tống. Thịt cua om với thịt quả cam, cho thêm dấm chua cùng rượu Hương Tuyết của tỉnh Thiệu Hưng.
Món ăn này rất nổi tiếng trong các thực đơn của sách cổ và đã có không ít đầu bếp từng phục chế lại.
Kiều Mạn Phàm chọn lựa cua, lại nhặt mấy quả cam khá lớn, sau khi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn xong thì bắt đầu chờ đến lượt nấu ăn.
Có nhiều người nhìn chằm chằm một người nấu nướng, đầu bếp đó sẽ cảm thấy áp lực rất lớn thế nào chứ nhỉ? Lại còn phải làm từng bước từng bước một. Tuy rằng điều đó sẽ làm hao phí rất nhiều thời gian, nhưng có thể khiến cho người khác nhìn thấy một rõ cách đầu bếp xử lý nguyên liệu nấu ăn như thế nào.
Xử lý nguyên liệu nấu ăn là kiến thức cơ bản của một người đầu bếp. Nếu đầu bếp không hiểu rõ về nguyên liệu mình sử dụng để nấu nướng thì làm sao có thể làm ra một món ăn ngon được?
Nguyên liệu nấu ăn chính là nền tảng cơ bản trong tư duy nấu nướng của đầu bếp. Nếu không xử lý được nền tảng cơ bản này, vậy món ăn người đó làm ra cũng chẳng ra làm sao.
Một đám người chỉ chỉ trỏ trỏ đầu bếp trên khán đài, còn châu đầu ghé tai thầm thì, Kiều Mạn Phàm nhìn thấy có vị đầu bếp còn run tay.
Đầu bếp không giống mấy ngôi sao đã quen ánh đèn với những tầm mắt của người khác tập trung lên mình.
Để đầu bếp nấu nướng trước mặt nhiều người như vậy, đúng là đã hơi bắt bí họ rồi.
Thật ra, hiệp hội làm vậy cũng có lý do cả. Hiệp hội sẽ phái người tham gia những cuộc thi tổ chức ở nước ngoài. Lúc cuộc thi ấy diễn ra, số lượng người xem sẽ càng đông hơn, camera còn nhiều nữa ấy chứ.
Nếu không quen nấu đồ ăn trước mặt công chúng thì lúc tham gia cuộc thi sẽ có rất nhiều vấn đề có thể xảy ra.
Đương nhiên, vẫn có khả năng dù đầu bếp hồi hộp lại vẫn có thể nấu ra được món ăn ngon. Cũng không phải hội viên nào cũng sẽ phải tham gia thi đấu.
“Cháo anh làm như bãi nôn mửa ấy. Canh hầm mà đục ngầu thế này à, anh có biết canh hầm là cái gì không hả. Tôi không đồng ý.” Người nếm thử món ăn – Phó Xán – mở ra hình thức độc mồm độc miệng.
Đầu bếp bị phê bình mặt đỏ tía tai, hậm hực trong miệng nói không ra lời, vẻ mặt vô cùng nhục nhã.
Cho dù là ai, khi tác phẩm của mình bị người ta phê bình đến độ tồi tệ như vậy, họ cũng cảm thấy phẫn nộ và khó có thể chấp nhận được.
Tất nhiên, Phó Xán cũng chẳng nói suông, buông lời vớ vẩn. Ví dụ, khi nói canh hầm hầm quá đục, gã sẽ nói rõ thêm cả kỹ năng hầm canh nữa.