Dường như hệ sinh thái ở đây vẫn chưa bị phá hủy, trên núi hẳn là có một số thứ có thể ăn được. Kiếm củi là việc tiện tay, còn Kiều Mạn Phàm lên núi chủ yếu là để tìm thức ăn.
Dù chỉ tìm thấy một vài cây nấm thôi, thì buổi tối cho vào nấu mì, sợi mì cũng sẽ tươi hơn một chút.
Những bị khách khác vẫn chăm chỉ làm nhiệm vụ. Khi Vưu Bành Bành nhìn thấy Kiều Mạn Phàm, lập tức gọi to: “Chị ơi, chị đi đâu thế?”
Kiều Mạn Phàm: …
Thằng bé này bị làm sao vậy? Không có chuyện gì để hỏi à?
“Tất nhiên là đi đốn củi.” Kiều Mạn Phàm nói.
Trên mặt Vưu Bành Bành lộ ra một nụ cười xán lạn, như có hào quang tỏa sáng rực rỡ. Ngay cả ánh nắng mặt trời cũng không ngăn được sự rạng rỡ của cậu.
“Để em giúp chị.” Vưu Bành Bành nói.
Kiều Mạn Phàm nhíu mày, nhăn mặt hoài nghi: “Em muốn giúp chị? Không phải em cũng đang nhổ cỏ sao?”
Vưu Bành Bành nói: “Mẹ em nhổ cỏ rồi.”
Kiều Mạn Phàm nhìn về phía bà Vưu, bà mỉm cười với Kiều Mạn Phàm, cũng không phản đối hành vi của con trai mình.
Kiều Mạn Phàm hoang mang thật sự. Mọi người chỉ cùng nhau ăn một bữa thôi mà quan hệ trở nên tốt như vậy sao?
Sao cô cứ thấy ảo ma canada thế nào í.
Kiều Mạn Phàm hỏi lại: “Tại sao em muốn giúp chị?” Cô suy nghĩ một hồi rồi nghĩ đến Tư Thừa Trạch, anh ta cũng muốn hợp tác với cô.
Vưu Bành Bành nói: “Mẹ em nói chỉ cần làm việc thì chắc chắc ê-kíp chương trình sẽ phát thức ăn. Bọn họ không thể nào để mọi người chết đói được, nhưng hẳn sẽ không nhiều.”
Đây là vấn đề về thái độ, nếu bạn nghiêm túc làm việc thì camera sẽ quay lại, tất cả giao cho khán giả đánh giá.
Kiều Mạn Phàm: “Vậy sao em còn muốn giúp chị?”
Vưu Bành Bành đi theo Kiều Mạn Phàm lên núi, cậu nói: “Mẹ và em không biết nấu ăn, đến lúc đó muốn chị nấu giúp em một chút nhé.”
Kiều Mạn Phàm cự tuyệt: “Chị không rảnh.”
Cảm đám đều tìm cô nấu ăn, không được, không thể thỏa hiệp được.
Vưu Bành Bành lập tức dùng bộ mặt chó con nhỏ đáng thương nhìn Kiều Mạn Phàm: “Hay là em giao tất cả lương thực cho chị để chị nấu, em thề chị nấu ra cái gì em cũng sẽ ăn.”
Kiều Mạn Phàm: “Đừng tự tìm khổ như vậy.”
Không cần biết Kiều Mạn Phạm nói gì, Vưu Bành Bành đều lẽo đẽo đi theo, giúp cô nhặt củi. Trên núi có không ít cành khô, chỉ cần nhặt chúng lên là đã có không ít củi.
Thiết Oa Tử thấy Vưu Bành Bành nghiêm túc làm việc như vậy, cũng không nhịn được đi loanh quanh khắp nơi trong núi, tìm kiếm củi khô.
Thợ quay phim vác máy quay cồng kềnh theo sau Kiều Mạn Phàm và Vưu Bành Bành.
Không nói đến việc chặt cây, chỉ nhặt cành khô thôi là đã đủ để hoàn thành nhiệm vụ. Kiều Mạn Phàm phát hiện đúng thật nhiệm vụ của bản thân là đơn giản nhất.
Nấu ăn cũng cần củi, phải nhặt thêm một ít. Vì ăn, Kiều Mạn Phàm cam tâm tình nguyện nhặt củi.
Vừa nhặt củi, Kiều Mạn Phàm cũng không quên vừa tìm gì đó có thể ăn được. Cô đã cắt không ít rau hẹ rừng, mùi rau hẹ nồng nàn.
Đúng, trở về cô sẽ làm bánh trứng rau hẹ, ah, nhưng cô không có trứng gà.
Cả bọn nhặt được rất nhiều củi, không chỉ có củi đựng trong gùi mà trong ngực mỗi người đều ôm không ít củi.
Mặt trời ngã về tây, tất cả mọi người đều cảm thấy tháng ngày vất cả trôi qua quá chậm. Vậy mà mới chỉ trôi qua có một ngày, quay chương trình cũng cần rất nhiều thời gian.
Nghĩ thôi đã cảm thấy tuyệt vọng.
Tiếp theo, ê-kíp chương trình sẽ phát lương thực. Có người nhận được bột mì, có người nhận được gạo, còn có người nhận được mì sợi,… Tóm lại, mỗi nhà nhận được mỗi thứ khác nhau.
Tổ sản xuất chính là không muốn mọi người cùng nhau nấu bữa tối. Họ muốn xem những ngôi sao không dính khói lửa nhân gian này tự mình vào bếp sẽ như thế nào.
Tư Thừa Trạch là người đầu tiên cầm mì sợi đến hỏi Kiều Mạn Phàm: “Cô nhận được cái gì? Tôi nhận được mì sợi.”