Mạn Phàm cổ vũ đoàn làm phim và cũng nói với nữ chính Lý Tiên Nhi: "Cứ diễn tốt nhất có thể, nếu không phải kỹ năng diễn xuất của tôi không được tốt, tôi cũng muốn đóng luôn.” Phải học thôi, trình độ hiện tại của cô đóng vai nào thì hủy phim đó, uy lực lớn lắm.
Lý Tiên Nhi rất ngay thẳng, nên cũng không biết đáp lời Kiều Mạn Phàm ra sao. Nếu bảo: đúng rồi, kỹ năng diễn xuất của cô đúng là rất kém cỏi, cái này chắc chắn không được.
Hay là, kỹ năng diễn xuất của cô không hề tệ chút nào. Thế thì đúng là trợn mắt nói dối rồi. Đến chính Kiều Mạn Phàm cũng không tin tưởng bản thân, bây giờ mà nịnh bợ rằng kỹ năng diễn xuất của cô ấy vô cùng tuyệt vời...
Cái cảnh đấy tởm lợm quá, không thể nhìn nổi!
Lý Tiên Nhi chỉ có thể nói: “Kỹ năng diễn của tôi cũng không tốt lắm.”
Kiều Mạn Phàm liếc cô nàng một cái, "Tôi thấy nó vẫn ổn, không thì cô cũng không thể làm nữ chính được.”
Tiên Nhi khẽ mỉm cười, không nói thêm, bởi vì chẳng biết nên nói gì nữa?
Đối mặt kim chủ ba ba của họ, cả đoàn phim trời sinh khá thụ động, không đủ tự tin.
Trình Hữu ngỏ lời mời Kiều Mạn Phàm đến thăm phim trường nhiều hơn. Và đương nhiên, đó chỉ là mấy câu khách sáo. Rốt cuộc, đạo diễn chẳng ai thích người ngoài mó tay vào quá trình quay phim.
Mạn Phàm hỏi chuyện khác: “Nhân vật thần vương anh đã quyết định chưa?”
Trình Hữu: "Vẫn chưa, tôi phải cẩn thận chọn lựa nữa.” Người phù hợp với nhân vật này cũng không nhiều, đặc biệt là trong số những sinh viên của học viện điện ảnh.
Họ vẫn quá ngây ngô, chẳng có chút thần thái và khí thế nào, vẫn còn quá gò bó.
Thần vương là kẻ như thế nào? Hắn khoác hoàng bào, giàu có ngang ngửa một quốc gia, lại nắm trọn quyền hành một phương. Hắn quan sát chúng sinh, ăn sơn hào hải vị, tiêu tiền như nước. Hắn anh tuấn tiêu sái, lại bác học đa tài, vừa trí dũng song toàn, cũng phong lưu phóng khoáng, là kẻ mà vạn chúng chú mục. Hắn còn giết hết những kẻ phạm tội, một tay chém sạch mọi bất bình của thế gian.
Là một nhân vật vô cùng quan trọng cũng là một bước đệm đẩy cốt truyện lên cao trào.
Thần vương là một vị vua được tạc ra từ kịch bản. Có thể dự đoán, nhân vật này sẽ thu hút được rất nhiều người yêu thích.
Mạn Phàm nói: "Anh chia sẻ phiên bản kịch bản online cho tôi, tôi sẽ để cho người khác xem thử.”
Trình Hữu lập tức cảm thấy cô đang định nhét người, nên do dự hỏi: "Tôi có thể hỏi về chuyện cô định cho ai xem không?”
Mạn Phàm đến bên cạnh Trình Hữu, nhỏ giọng nói bên tai của anh chàng: “Tư Thừa Trạch, tôi muốn thử một chút. Tạm thời không cần phải thông báo cho người khác."
Trình Hữu bất ngờ và mừng rỡ vô cùng, “Tư Thừa Trạch sao, thật vậy ư?”
Nhìn thấy hai người đứng gần nhau như thế, lại còn thì thầm nói nhỏ bên tai, vẻ mặt của những người xung quanh đều biến đổi rất quái dị.
Chắc giữa hai người này không có gì đâu nhỉ?
Nghĩ đến những lời nhận xét về Kiều Mạn Phàm ở trên mạng, ngốc nghếch, sắc nữ.
Chẳng lẽ đạo diễn của họ đã khuất phục dưới tiền tài mà bán đứng bản thân?!
Hu hu hu...
Đạo diễn của họ quá đáng thương, phải hy sinh quá lớn. Xã hội thật sự quá tàn khốc, quá đen tối.
Nhưng, khẩu vị của Kiều Mạn Phàm, ừm…
Vẻ ngoài của Trình Hữu nhìn sơ qua chỉ là béo béo mập mạp thôi, không thấy được có chỗ nào đẹp trai cả? Trông cũng bình thường, chẳng hề xuất sắc.
Có người còn tự sờ mặt của mình, ít nhất trông bản thân cũng đẹp trai hơn Trình Hữu.
Mạn Phàm nói: "Tôi chỉ định là thử một lần thôi, tạm thời không cần nói ra.”
"Được.” Trình Hữu gật đầu, "Phía tôi sẽ bỏ qua việc tiếp tục tìm kiếm thần vương.”
Kiều Mạn Phàm vẫn đang ăn cơm thì nhận được cuộc gọi của Kiều Thiệu Nguyên. Đầu dây bên kia là giọng nói tràn ngập hiền từ và ôn hòa của ông Kiều: “Mạn Mạn à, trời cũng đã tối rồi, sao con vẫn chưa về vậy, con gái thì phải về nhà sớm một chút nhé.”
Mạn Phàm tặng một cái nhìn khinh bỉ, bệnh quá mức!
“Con đang dùng bữa ở ngoài, ăn xong con sẽ về ạ.” Cô biết ông Kiều gọi cô về nhà để làm gì.