Muốn Kiều Mạn Phàm gặp xui xẻo quả thực chính là tâm ý của hàng vạn người. Nếu có thể thì có khi huyết thư của vạn người đều mong muốn cô gặp xui xẻo.
Nhưng đến bây giờ, Kiều Mạn Phàm vẫn sống quá tốt, chẳng hề bị xui xẻo, nhà họ Kiều nuôi dưỡng cô.
Điều đó quá khiến cho người khác oán giận, quá làm người ta khó chịu, quá để cho lòng người phẫn nộ, lại càng làm người khác không thể nề hà.
Họ chỉ ước có thể giữ vai trò làm chủ của nhà họ Kiều để đuổi cổ Kiều Mạn Phàm ra khỏi nhà thôi.
Nếu nhà họ Kiều thật sự từ bỏ Kiều Mạn Phàm, tổng giám đốc Lý là người thứ nhất muốn đạp cô xuống đất.
Kiều Mạn Phàm ký hợp đồng với công ty. Nếu không có nhà họ Kiều, cô chẳng qua chỉ là con kiến trong lòng bàn tay, tùy tiện để người giày xéo.
Những gì phải nhẫn nhịn lúc bây giờ, ông ta sẽ đòi lại gấp bội trong tương lai. Tổng giám đốc Lý tức giận đến mức lỗ mũi cũng mở to. Ông ta liều mạng hít thở, lỗ mũi phập phồng to nhỏ. Có thể khiến một kẻ đeo mặt nạ bồ tát tức giận thành như vậy, bản lĩnh của Kiều Mạn Phàm cũng không phải dạng vừa.
Mặt nạ bồ tát ngày thường luôn trưng cái vẻ người hiền lành làm điều hiền từ. Đó là bởi vì người khác không ai mạo phạm đến mình, ông ta cũng vui vẻ bày ra hình tượng tốt đẹp của bản thân.
Bây giờ, tổng giám đốc Lý bị Kiều Mạn Phàm đắc tội. Ông ta căn bản không thể giả bộ nổi. Đặc biệt, cô ta lại còn là một người nhỏ tuổi hơn, bản lĩnh thì không có, chỉ biết dựa vào nhà họ Kiều cáo mượn oai hùm, chó cậy gần nhà khiến cho người khác khó chịu.
Tổng giám đốc Lý lãnh đạm nói: “Cháu tự nhìn mà làm là được. Hợp đồng đã ký với công ty là ba năm. Nếu trong khoảng thời gian này không đạt đến yêu cầu, hợp đồng sẽ vẫn có hiệu lực cho đến khi điều kiện của nó được đạt đến.”
“Được rồi, tôi biết rồi.” Kiều Mạn Phàm cúp điện thoại, cô chẳng muốn cùng chơi với ông bác nữa, hãy đợi đi, chẳng bao lâu đôi bên sẽ chấm dứt hợp đồng.
Tổng giám đốc Lý hít sâu: …
Khốn nạn, rồi sẽ có một ngày ông để mày quỳ xuống, rồi sẽ có ngày mày xui xẻo, nếu rơi vào tay ông thì đừng mong có ngày lành.
Ngẫm lại những ngôi sao nữ mai danh ẩn tích của giới giải trí, có một số cũng không phải là biến mất thật sự mà là làm những chuyện để người khác không thể nhận ra.
Một số người phải có vốn liếng mới có thể sống một cách tự do tự tại.
Tổng giám đốc Lý có khuôn mặt như bồ tát nhưng lại không có tâm địa giống như vậy.
Tự tưởng tượng trong đầu về cảnh sống bi thảm của Kiều Mạn Phàm sau khi trở nên nghèo túng, cơn tức trong lòng ông ta mới vơi đi chút ít. Nhưng khi suy nghĩ lại, ông ta vẫn chưa nguôi ngoai nên tìm một chỗ khác để trút giận.
Có vẻ người đại diện của Kiều Mạn Phàm là một kẻ không có gì bản lĩnh, ngay cả người dưới tay cũng chẳng quản được tốt, quản lý mối quan hệ cũng không tốt thì làm người đại diện để làm gì.
Để người này quản nghệ sĩ khác.
Chỉ trong vài giây, chị Đình đã bị tước đoạt danh hiệu người đại diện của Kiều Mạn Phàm và bị nhét vào tay mấy người mới chẳng ra làm sao.
Chị Đình nhìn mấy người mới và hỏi với trạng thái rất hoang mang: “Có chuyện gì vậy.”
“Đây là nghệ sĩ mà cô cần phải quản lý.” Tổng giám nói.
Tuy là chị Đình chán ghét Kiều Mạn Phàm, nhưng điều kiện của cô thật sự tốt. Vậy nhưng, hiện tại, chị ta phải dẫn theo mấy nghệ sĩ hiển nhiên không có tương lai này thì chẳng khác nào bị trục xuất.
Không cho nghệ sĩ chất lượng tốt có tố chất để nổi tiếng mà bắt người ta làm việc?
Đậu phộng!
“Chẳng phải tôi là người đại diện của Kiều Mạn Phàm hay sao?” Chị Đình hỏi: “Kiều Mạn Phàm đã chấm dứt hợp đồng với công ty?”
Nội tâm có phần hâm mộ, có phần ghen – tị – hận, kẻ có tiền sướng ghê.
Tổng giám lắc đầu: “Không hề, nhưng cô ta không chịu làm việc. Sếp bảo, mặc kệ cô ta.”
Chị Đình xôn xao và đặc biệt khổ sở. Nếu Kiều Mạn Phàm chịu ngoan ngoãn nghe theo chị ta thì đã sớm nổi tiếng. Tuy rằng bây giờ cô cũng nổi tiếng, nhưng nếu đã chịu nghe lời chị ta thì sẽ là theo chiều hướng tốt chứ không phải là theo dạng tai tiếng kia.
Chị Đình chỉ là một nhân vật nhỏ, không có khả năng lay động quyết định của bên trên, chỉ có thể cố gắng: “Liệu tôi có thể đổi mấy người mới khác được không.”
Chị Đình muốn tự tay lựa chọn nghệ sĩ.