Nhưng cách sống tìm "giống" chất lượng tốt này của con gái vẫn có phần khiêu chiến nhân sinh quan của bà Chu.
So với bà Chu không chấp nhận được, ông Chu lại có vẻ rất vừa ý. Nếu nói như vậy, nhà ông sẽ có người thừa kế, cháu chắt thì dù là Lan Hân tự sinh hay thụ tinh nhân tạo cũng đều được.
Chà, nghĩ như thế, ông thấy đây cũng không hẳn là một chuyện gì xấu.
"Liệu con có thật sự không kết hôn được không, người ngoài sẽ nhìn con thế nào?"
Chu Lan Hân cười rồi vuốt tóc, "Thế thì chỉ cần nói với bên ngoài, con kế thừa gia nghiệp, quyết định không kết hôn và có cơ hội phù hợp thì sinh một đứa bé."
Trái tim đập dồn dập của ông Chu bây giờ đã không còn đập dồn dập nữa, cái phổi khó thở cũng buông lỏng ra, cả người giống như đã đến đỉnh cao của cuộc đời.
Ông nói với giọng còn hơi trách móc: "Sao con có vấn đề như vậy mà lại không nói sớm để cha cũng dễ bề sắp xếp chứ."
Chu Lan Hân: “Không phải là vì con khó có thể mở miệng sao?” Cô ấy cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi trong lòng. Nếu không phải bị ép đến hiện tại, Chu Lan Hân cũng không có cách nào mở miệng.
Quan trọng nhất, Kiều Mạc Khiêm thật sự là tên khốn nạn. Nếu cô ấy đồng ý kết hôn, dường như hắn ta cũng có thể kết hôn. Loại thái độ này khiến cho Chu Lan Hân thực sự e ngại.
Cả người ông Chu nhẹ như bẫng, chân không đau, hít thở cũng không khó nhọc. Ông nói với bà Chu: “Vậy nói với nhà họ Kiều một tiếng, con gái chúng ta không kết hôn.”
Ông Chu thật sự mừng rỡ và còn vui hơn cả khi con gái có thể lấy chồng. Tâm bệnh của ông đã được giải quyết như thế, đó chính là không có ai thừa kế sự nghiệp của bản thân.
Không đủ, ông Chu nhanh chóng nói: "Quản lý công ty cũng không phải là một chuyện dễ dàng đâu."
Lan Hân cười nói: "Thế thì cha hãy cầm tay dạy con đi, con học nhanh lắm.”
"Được, cái này đơn giản. Cha còn trẻ, con gái của cha vừa thông minh lại xinh đẹp.” Trong thời gian ngắn, ông Chu và con gái đã đi đến thống nhất ý kiến.
Bà Chu: …
Ha, hai cha con các ông đúng là vui mừng quá nhỉ, lại còn đẩy việc khó làm nhất, dễ đắc tội nhất cho tôi đấy?
Bây giờ bà Chu cảm thấy không còn mặt mũi nào nhìn bà Kiều nữa. Lúc trước thì bảo ổn thoả đâu vào đấy, giờ đây lại trở mặt đổi ý, thế này...
Nếu là bản thân bà thì bà cũng thấy khó chịu, nhưng...
Dường như chuyện này cũng chỉ có mỗi mình bà có thể làm, mà nó lại rất khó…
Nhìn thấy chồng và con gái vui vẻ, nụ cười tươi cũng hiện lên trên mặt bà Chu. Chỉ cần cái nhà này còn, chẳng có chuyện gì là khó khăn.
Chính bà Chu cũng không nỡ để con gái gả chồng, bà vẫn thường xuyên tự cảm thán trong lòng, nếu con bé là con trai thì tốt biết mấy.
“Đúng rồi. Mẹ à, cô Kiều có cho con quà gặp mặt, đến lúc đó mẹ chọn trang sức thích hợp hai chị em nhà họ mà tặng lại nhé.”
"Mà thôi, mẹ chọn của Kiều Ngữ Phù đi, Kiều Mạn Phàm để con tới đưa.” Chu Lan Hân nói.
Hai ông bà Chu lập tức dùng một loại vẻ mặt khó có thể miêu tả mà nhìn Chu Lan Hân, một hồi lâu mới hỏi: “Con với Kiều Mạn Phàm…”
“Là bạn thôi, không phải như cha mẹ nghĩ đâu.”
Rốt cuộc, ông Chu đã trải qua nhiều chuyện: "Dù có thế nào, hay con không kết hôn thì cũng không có nghĩa là không được tìm bạn chơi cùng, tìm người giết thời gian tẻ nhạt."
Dưới cái nhìn của ông, con gái của ông đã hy sinh rất nhiều.
Chu Lan Hân thở dài, không giải thích rõ ràng nổi. Kiều Mạn Phàm là gu của cô ấy đấy, nhưng với đối phương thì cô ấy không phải. Chuyện này không cần thiết.
Bà Chu vẫn không nhịn được mà ôm ngực. Bà thấy hơi khó có thể tiếp thu, khó có thể chấp nhận được.
Xem ra vẫn cần thời gian, người trẻ tuổi thời nay…
Nhưng phía bà Kiều bên kia thì hơi khó làm, hiện tại trong lòng bà Chu đang tràn ngập áy náy với bà Kiều. Thế này thì chẳng khác nào nhà họ đã chơi nhà họ Kiều một vố.