Trong khoảng thời gian này, cô vẫn luôn bận rộn. Không phải vội chuyện đoàn phim thì chính là vội đi thi giấy chứng nhận, cô cũng không có thời gian đi xem hai ông bà Tang.
Vừa đến nhà họ Tang, Kiều Mạn Phàm đã cảm giác được có thứ không đúng. Trên hàng hiên nơi nơi đều phun đầy sơn, trên mặt tường thì viết những chữ như quỷ vẽ bùa.
“Rác rưởi, đi chết đi.”
“Sinh ra đứa con gái như Kiều Mạn Phàm, còn không biết xấu hổ mà tồn tại.”
“Rác rưởi, xấu xí…”
Hàng hiên từng đợt mùi sơn nồng nặc, rác rưởi khắp nơi, có hộp sữa bò, có túi đồ ăn đóng gói, thậm chí còn có cơm thiu.
Trên cửa đều bị giột sơn cùng với những thứ dơ bẩn, toàn bộ cửa thoạt nhìn chính là đống rác.
Tim Kiều Mạn Phàm nhảy thình thịch, xoang mũi chua xót, nước mắt ùa lên.
Mấy thứ rác rưởi bắt nạt kẻ yếu, có bản lĩnh đảm thì trát sơn vào mặt cô, sao lại dám bắt nạt người già.
Kiều Mạn Phàm gõ cửa: “Cha, là con.”
“Là Phàm Phàm.” Cha Tang mở cửa, đầu tiên là nhìn sơ tình hình bên ngoài rồi nhanh chóng kéo cô vào trong nhà.
Kiều Mạn Phàm vừa tức vừa bực, tức chính mình, bực bản thân tại sao lại không gọi điện thoại, không lại đây thăm.
“Vì sao không nói cho con biết tình hình này?” Cô hỏi.
Cha Tang nhìn sắc mặt xanh mét của Kiều Mạn Phàm, cẩn thận nói: “Chúng ta không đi ra ngoài đâu, bọn họ chỉ làm loạn ở bên ngoài thôi.”
“Như vậy là nguy hiểm, cha có biết hay không.” Mạn Phàm tức giận mà quát.
Cha Tang lập tức an ủi con gái: “Không sao, đã hai ngày họ không có tới làm ầm ĩ, đợi chán rồi thì tự khắc đi thôi.”
“Không được, không thể bỏ qua như vậy.” Hiện tại Mạn Phàm nghẹn đến mức sắp nổ tung lồng ngực.
Ngày thường những người kia chửi bới cô ở trên mạng, nhục mạ thì thôi, chẳng liên quan gì đến hai ông bà Tang. Hai người còn chưa từng nuôi dưỡng Kiều Mạn Phàm.
Cần phải hành động, Kiều Mạn Phàm suy nghĩ, rồi quyết định gọi một cuộc điện thoại cho Kiều Ngữ Phù. Lúc này cần đoàn kết hết thảy lực lượng.
Đối mặt tất cả nhục mạ, nếu bảo trong lòng Kiều Mạn Phàm không tức giận là không thể nào, nhưng cô cũng sẽ không thật sự nhúng tay vì không cần thiết.
Nhưng tình huống hiện tại không giống nhau, cần phải truy cứu, những kẻ tới quấy rầy đến hai ông bà Tang gia nhị lão không thể buông tha một ai.
Ha, rác rưởi?
Người làm ra loại chuyện này đúng là trong sạch, là thánh nhân, là hạng thuần khiết không tì vết đấy!
Thời điểm Kiều Ngữ Phù nghe thấy tin tức này bất ngờ kêu lên, nói một tiếng rồi lập tức chạy tới.
Năng lực tìm người của cư dân mạng đều rất mạnh mẽ, hơn nữa hai ông bà Tang còn từng tham gia một kỳ ‘Nhà Có Bảo Bối'. Tóm lại là có người biết. Tuy rằng ở trên mạng vừa truyền bá, nhưng cũng không phải là có thể tìm được ở nơi chân trời góc biển.
Kiều Mạn Phàm lấy di động ra hướng lên tường, chụp ảnh lại tình huống trên. Chúng đều là chứng cứ. Cô nhìn thấy đối diện có cameras.
Có cameras đồng nghĩa với việc ghi lại được tình huống lúc ấy.
Cameras quay về hướng lối đi, chỉ cần quay lại thì sẽ bắt được.
Kiều Mạn Phàm gõ vang cửa phòng đối diện. Nhưng gõ đã lâu cũng chưa có ai mở cửa, chẳng lẽ không có người ư?
Nhưng camera lại đang chuyển động, vừa tinh xảo vừa độc đáo, mới nhìn đã biết giá không rẻ.
Kiều Ngữ Phù vội vàng chạy đến, trên người cô ấy còn đang mặc trang phục diễn, chóp mũi đổ mồ hôi. Khi nhìn thấy cha mẹ Tang, Ngữ Phù mới thở phào một hơi: “Còn may là người không có việc gì.”
Cô ấy không nhịn được mà oán giận nói: “Con đã bảo là không nên tham gia tiết mục đó mà, Kiều Mạn Phàm là thật sự không ai thích.” Cố tình bị quỷ mê tâm hồn.
Bị tên quỷ Kiều Mạn Phàm này dỗ ngọt.
Cha Tang ngồi vuốt đầu gối nói: “Coi như là cha đã biết vì sao các con kiếm tiền nhiều như vậy, nhưng cùng với đó là còn bao gồm bị mắng, bị giội sơn và bị tổn thất tinh thần nữa.”