Kiều Mạc Khiêm còn đang đợi trà sữa, thấy Kiều Mạn Phàm muốn lên lầu ba, hỏi: “Có phải mày đã quên cái gì không đấy?”
Kiều Mạn Phàm: “Không có tâm trạng, cũng không phải trong bếp không có đầu bếp.”
Anh cũng đã nguyền rủa tôi chín kiếp luân hồi ế đến già, lại còn muốn uống trà sữa. Tôi làm trà sữa cho anh á, không có chuyện đó đâu.
Kiều Mạn Phàm nói: “Anh, anh xem mình béo thành dáng vẻ gì rồi. Toàn mỡ màng, đàn ông trung niên mỡ màng, ôi……”
Chữ béo ai mà chẳng biết nói.
Ở phòng tập thể thao, Mạn Phàm đổ mồ hôi đầm đìa, đau đớn vô cùng, ngày hôm sau toàn thân đau nhức.
Bình thường không tập luyện, bỗng dưng tập như thế, cơ bắp đau quá. Lúc đi xuống lầu, cô phải đỡ tường, hồi lâu cũng không dám nhúc nhích chút nào.
Quá đau.
Vẫn phải đến phòng tập thể thao tìm huấn luyện viên tập thể hình đẹp trai nha, chính mình mò mẫm luyện tập như thế không những không thể giảm béo còn gây tổn thương cho cơ thể nữa.
Ngồi dậy từ trong cơn bệnh hấp hối, đốt cháy calo của tôi đê.
Sau một hồi, Kiều Mạn Phàm nhe răng trợn mắt, quá đau, lại còn trông rất xấu. Kiều Ngữ Phù với Kiều Mạc Khiêm đang ăn bữa sáng. Khi nhìn thấy khuôn mặt vặn vẹo của Kiều Mạn Phàm, cả hai đều yên lặng quay đi, sợ ảnh hưởng đến tâm trạng ăn uống.
Kiều Mạn Phàm ngồi xuống, cầm bát lên ăn luôn, quá đói bụng mà.
Húp sùm sụp hết nửa bát cháo, cô nói với Kiều Mạc Khiêm: “Anh trai, em nhìn trúng một cái kịch bản và định đầu tư, anh thấy thế nào?”
Tiền cũng khó kiếm được, Kiều Mạn Phàm không có ý định động tới tiền trong ngân hàng. Mà cô sẽ dùng số tiền được trả khi tham gia gameshow vừa rồi để đầu tư kịch bản nhỏ này.
Chỉ là một bộ sitcom thôi, không có cảnh lớn, ngay cả diễn viên quần chúng cũng rất ít, hẳn sẽ không phí tiền như vậy. Về phần diễn viên, chắc chắn không thể mời nổi những người gạo cội, chắc sẽ đến học viện hý kịch mời một vài học sinh hoặc là mấy nghệ sĩ mới tuyến mười bảy, mười tám.
Kiều Ngữ Phù hơi kinh ngạc: “Chị định đầu tư hả? Thật ra, điện ảnh bây giờ đang trời đông giá rét, triển vọng không được tốt lắm, rất có thể sẽ lỗ vốn đấy.”
Kiều Mạn Phàm nói: “Không phải chế tác lớn gì đâu, mấy trăm vạn thôi.” Là một kịch bản khá trái với thường lệ, bản thân kịch nó đã được viết rất bủn xỉn, không có cảnh tượng lớn gì cả.
Kiều Ngữ Phù cũng không nói gì thêm, “Trong lòng chị hiểu rõ là được rồi.” Thù lao đóng phim của cô bây giờ cũng trên trăm vạn, thật sự không nghĩ nổi mấy trăm vạn có thể tạo thành cái gì.
Một đoàn phim từ lúc bắt đầu đã không ngừng đốt tiền, trong quá trình sản xuất còn không biết sẽ phát sinh chuyện gì, thông thường số tiền ước tính là không khả thi. Càng ngày bạn chỉ càng đầu tư càng nhiều, vô hình trung sẽ vượt quá khỏi số tiền ước tính.
Chẳng phải những bộ được đồn thổi rằng có đầu tư mấy trăm triệu kia vẫn không quay được cái gì nên hồn sao.
Kiều Mạc Khiêm uống một hớp cà phê, lắc đầu nói: “Thị trường chứng khoán có câu, đầu tư vào cái gì cũng được, nhưng đừng động vào công ty điện ảnh.”
Bạn sẽ không bao giờ biết tài khoản của công ty điện ảnh vận hành như thế nào, nên rất dễ bị vạ lây.
Kiều Mạc Khiêm nhìn Kiều Mạn Phàm: “Cần tiền hửm?”
Con bé này chắc đang lấy một cái cớ để đòi tiền thôi, “Cần bao nhiêu?”
Kiều Mạn Phàm: !!!
Cái gì gọi là niềm vui ngoài ý muốn, là đây chứ đâu!
Đúng là bánh bao nhân thịt từ trên trời rơi xuống, nện thẳng vào đầu của cô mà!
Cô chỉ nghĩ đơn giản là muốn hỏi một doanh nhân đôi chỗ, xem xem nó có đáng để đầu tư hay không, sao bỗng Kiều Mạc Khiêm lại đưa tiền chứ.
Kiều Mạn Phàm hơi ngượng ngùng, nói: “Nếu đại ca có thể đầu tư một ít thì còn gì tốt bằng ạ.”
Kiều Mạc Khiêm: “Cần bao nhiêu.”
Kiều Mạn Phàm: “Tùy đại ca ạ, đến lúc đó kiếm lời sẽ chia cho ngài.”
Kiều Mạc Khiêm nói một cách dửng dưng: “Chia tiền thì thôi, thế cần bao nhiêu?” Anh ta cũng không cảm thấy nó có thể kiếm được tiền.
Kiều Mạn Phàm giơ hai ngón tay, Kiều Mạc Khiêm nhướng mày: “Hai ngàn vạn?”