Mục lục
Sau Khi Xuyên Sách Tôi Biến Thành Đoàn Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đúng là tra nữ, cách suy nghĩ rõ ràng và thủ đoạn cao tay có lực sát thương rất lớn như vậy, suy nghĩ kỹ một chút, một người đàn ông đối diện với một cô bạn gái luôn hùng hổ dọa người, khóc lóc ồn ào và một người phụ nữ dịu dàng ân cần, không ầm ĩ gây sự, chỉ dịu dàng nhìn bạn.

Bình tĩnh xem xét, người đàn ông đó sẽ có khuynh hướng thích người nào, dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết người đàn ông nên lựa chọn như thế nào.

Kiều Mạn Phàm phất tay tiễn bạn thân, chỉ số thông minh của tra nữ tra nam tuyệt đối không thấp, chiến lược tẩy não cực mạnh.

Trở lại bên trong đại sảnh, nhìn thấy Kiều Mạc Khiêm đang rót nước, cô lập tức kiễng chân đi vòng ra sau Kiều Mạc Khiêm như đang ám sát.

Kiều Mạc Khiêm quay lại và bất ngờ nhìn thấy một người đang đứng phía sau mình, tay cầm cốc khẽ rung, nước tràn ra ngoài.

“Mày đang làm gì vậy?” Anh nhíu mày hỏi.

Kiều Mạn Phàm gọi một tiếng anh trai, muốn nói lại thôi, dừng một chút lại muốn nói, cuối cùng vẫn nói ra: “Anh trai, em có chuyện muốn nói với anh.”

Kiều Mạc Khiêm uống một hớp nước: “Nói.”

Kiều Mạn Phàm: “Em muốn trở về nhà họ Tang.”

Kiều Mạc Khiêm nhìn cô, chỉ nhìn cô, ánh mắt của anh vô cùng thâm thúy, giống như muốn nhìn thấu linh hồn của cô, sau đó anh thu hồi tầm mắt, thoải mái ngồi trên ghế uống nước: “Tại sao?”

Kiều Mạn Phàm có chút mờ mịt: “Tại sao cái gì mà tại sao, em về nhà có chuyện gì không đúng sao?”

Sớm muộn gì cũng phải trở về vị trí của mình, tại sao không tự mình quay lại, bị người đuổi ra ngoài còn xấu hổ hơn.

Cô biết điều đi trước, về sau còn có thể nhận thân thích để qua lại chứ.

Kiều Mạc Khiêm vừa lặng lẽ nhìn Kiều Mạn Phàm diễn trò vừa uống nước, nếu như có thể, chắc anh còn muốn gặm hạt dưa đây.

Kiều Mạn Phàm đã hiểu ngay lời nói của Cam Manh, nhìn xem, đúng là cái tính tình chết tiệt này.

Mặc dù anh đã xịt nước hoa, nhưng tôi vẫn mơ hồ ngửi thấy mùi tra nam đấy.

“Anh?” Kiều Mạn Phàm kêu: “Anh nghĩ gì vậy?”

Kiều Mạc Khiêm trầm ngâm một chút: “Mày thật sự muốn như thế sao?”

“Đúng vậy, đó là những gì em muốn.” Kiều Mạn Phàm nói, bắt đầu từ từ rời khỏi nhà họ Kiều, trở lại cuộc sống bình thường.

Kiều Mạc Khiêm đặt tách trà xuống, nhìn Kiều Mạn Phàm hỏi: “Trong đầu mày chỉ có phế liệu thôi à?”

Kiều Mạn Phàm: ... Cô có thể coi là anh đang công kích cô không?

Không được nóng nảy.

“Làm sao trong đầu em chỉ có phế liệu được? Bộ anh chạy vô đầu em nhìn hả?” Kiều Mạn Phàm nhịn không được phản bác.

“Mày thực sự không biết là có rất nhiều phóng viên đang ngồi xổm bên ngoài canh chừng mày sao? Lúc này mày tiếp xúc cùng với nhà họ Tang bên kia, mày nghĩ là phóng viên không đi tìm đến nhà họ Tang à?”

“Phóng viên vào nơi này không được, nhưng không có nghĩa là không vào được nhà họ Tang. Anh trai hy vọng trước khi làm việc gì mày có thể suy nghĩ hậu quả và tổn thất do hành vi của mình gây ra trước, không phải là lỗ mãng, muốn làm cái gì thì làm cái đó?”

“Hôm nay mày đến nhà họ Tang đã là một hành vi rất lỗ mãng.”

Kiều Mạn Phàm: ???

Cô cảm thấy như mình đã quay trở lại một lần nữa, lại trở thành một nhân viên quèn hèn mọn.

Kiều Mạc Khiêm nói tiếp: “Chờ nhiệt độ qua đi, mày có thể đi bất cứ đâu mày muốn, còn bây giờ thì hãy ở lại.”

“Ồ, em biết rồi.” Kiều Mạn Phàm vẫn chào đón phòng bếp của nhà họ Kiều, phòng bếp rất lớn lại sạch sẽ, quan trọng hơn là có rất nhiều thực phẩm hữu cơ tươi sống.

Đầu bếp là nhà ảo thuật, làm cho các nguyên liệu bình thường trở nên ngon hơn, nhưng bản năng của đầu bếp là theo đuổi các nguyên liệu tốt hơn.

Đi vào phòng bếp của nhà họ Kiều, Kiều Mạn Phàm cảm thấy chính mình là chuột rơi vào thùng dầu và thùng gạo, thật sảng khoái và phấn khích.

Kiều Mạc Khiêm đứng dậy cầm một chiếc cốc và hỏi: “Mày còn chuyện gì nữa không?”

Kiều Mạn Phàm cười giả tạo: “Không còn chuyện gì nữa, anh trai nghỉ ngơi thật tốt.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK