“Con gái chủ tịch tập đoàn La Sâm mới trở về từ nước ngoài, các cậu có thể liên hệ thử…”
“Tôi cảm thấy con gái của nhà họ Lý cũng không tệ.”
Cho dù là quý phu nhân, nhưng một khi được tụ tập chung một chỗ, họ cũng giống như những người phụ nữ bình thường, thấy thằng nhỏ không có đối tượng thì không nhịn được muốn mai mối.
Một đám phụ nữ líu ríu, chuẩn bị quyết định đại sự cả đời của Kiều Mạc Khiêm.
Kiều Mạc Khiêm cảm thấy hơi đáng sợ, không phải, là rất rất đáng sợ.
Sau khi nghe lời nói của mấy chị em, mẹ Kiều cũng ý thức được một việc, đó là hình như con trai của bà đã lớn rồi. Nó vẫn luôn có kế hoạch riêng cho mình nên cũng không cần bà quan tâm, nhưng chỉ trong nháy mắt, con trai bà đã già như vậy rồi sao?
Mẹ ơi, bà phải sắp xếp nhân sinh đại sự cho con trai thôi.
Nỗi lo lắng trỗi dậy trong lòng mẹ Kiều.
Kiều Mạc Khiêm: …
Hắn chạy không thoát lại không nói được, vừa bất lực vừa đáng thương…
Nhìn thấy Kiều Mạn Phàm đeo găng tay cách nhiệt bưng nồi đất ra, Kiều Mạc Khiêm lập tức hỏi: “Nên ăn cơm thôi, Mạn Mạn, hôm nay ăn món gì?”
Mạn Mạn?!
Nghe ngữ khí vội vàng của hắn, Kiều Mạn Phàm có hơi mơ màng, nhưng vẫn báo tên món ăn bla bla, nghe mà cả người cũng cảm thấy đói bụng.
Kiều Mạc Khiêm vội vàng nói: “Mẹ ơi, ăn cơm thôi.”
Bàn ăn lớn bình thường trống trãi nhưng bây giờ đã chật kín chỗ ngồi. Các loại món ngon mỹ vị được dọn ra từng đĩa, từng đĩa, đủ cả màu sắc lẫn hương vị.
Kiều Mạn Phàm có tâm hồn lãng mạn của một đầu bếp, cô cũng chạm khắc trang trí đủ loại.
Những phu nhân này còn có đồ ăn gì chưa ăn qua, nhưng nhìn một bàn như vậy cũng không nhịn được hỏi: “Những món này đều do con gái lớn của cậu làm hả?”
Một vị phu nhân nhíu mày, vẻ mặt không tốt lắm, có thể hiểu Kiều phu nhân muốn cho con gái mình măt mũi, nhưng đến như vậy cũng làm được thì hơi quá đáng rồi.
Tình huống này vừa nhìn đã biết là đầu bếp làm, lấy đồ của đầu bếp để làm công lao cho mình, quá dễ hiểu, cũng quá ngu ngốc.
Cho dù mấy bà cũng muốn để con bé được vinh quang, nhưng làm như vậy khiến người khác rất khó chịu.
Kiều Mạn Phàm nói: “Đây đều là con làm, đầu bếp trong nhà bếp đều có thể làm chứng. Các dì nếm thử đi ạ, nếu không ngon cứ nói với con.”
Vẻ mặt của những người này cũng gián tiếp nói rõ, họ không tin cô có tài nấu nướng tốt.
“Mọi người nếm thử đi, đứa con gái này của tôi thật ngu ngốc, vì đàn ông mà học nấu ăn.” Mẹ Kiều thở dài, bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Như vậy cũng thuần thục một kỹ năng, cho dù vì đàn ông, học thêm nhiều thứ cũng tốt, nếu không có đàn ông thì chả phải bây giờ còn có thể nấu ăn sao?” Một vị phu nhân nói.
Mặc dù bọn họ có tiền, muốn ăn cái gì cũng có thể đến nhà hàng cao cấp để ăn, nhưng không có nghĩa là họ xem thường người khác học hỏi, giống như trước khi kết hôn, bọn họ cũng được học rất nhiều thứ.
Kiều Mạn Phàm phát hiện nhóm chị em mà mẹ Kiều kết giao đều rất tốt. Ít nhất không giống như Hoắc phu nhân cao cao tại thượng, xem thường cái này, xem thường cái kia.
Đội quân phụ nữ khổng lồ khiến hai người đàn ông duy nhất trên bàn cố gắng làm giảm đi sự tồn tại của bản thân, giống như Đường Tăng lạc vào động bàn tơ, thật đáng sợ.
Kiều Mạc Khiêm không nghĩ sẽ bị những người này bắt lấy rồi giới thiệu đối tượng cho hắn. Nhìn Hoắc Sâm đi, chính là một nạn nhân hoàn hảo.
Kiều Mạc Khiêm không định để cho bản thân biến thành một nạn nhân như thế.
Nhìn một phòng phụ nữ, hắn thật sợ hãi.
Còn việc Kiều Thiệu Nguyên nghĩ đến là, hôm nay nhiều người ở nhà bọn họ nghỉ ngơi như vậy, chỉ sợ vợ ông sẽ không ngủ với ông.
Mấy bà già này xảy ra chuyện gì vậy chứ?
Tự nhiên cả đàn cả lũ kéo đến nhà người ta ngủ? Đây là môn thể thao giải trí mới lạ gì, nhiều người như vậy, không trở về nhà ngủ với chồng sao?