Bây giờ Trình Hữu cảm thấy có lỗi với Kiều Mạn Phàm, Kiều Mạn Phàm đầu tư nhiều như vậy, ngay cả vốn cũng không về được.
Rất xin lỗi nỗ lực của tất cả mọi người, bây giờ tất cả mọi người vẫn đang chờ chia tiền, nhưng giờ thì chia tiền kiểu gì chứ? Lòng người tán loạn.
Trái tim nho nhỏ của đạo diễn nho nhỏ thoáng cái đã bị xã hội dơ bẩn làm tổn thương, bị hắt một chậu nước đá, lạnh từ đầu đến chân.
Bây giờ Trình Hữu rất tuyệt vọng và khó chịu, thậm chí cũng không dám đối mặt với người của đoàn làm phim.
Kiều Mạn Phàm nghe Trình Hữu khóc lóc, cũng không nói gì, chờ hắn đỡ hơn mới hỏi: “Làm sao vậy?”
Khóc thành bộ dạng này, đây là chịu bao nhiêu oan ức?
Trình Hữu khóc nấc lên: “Ba ba, bọn họ ăn hiếp, bọn họ đều ăn hiếp tôi.”
Kiều Mạn Phàm: ...
Lúc Kiều Mạn Phàm nhìn thấy Trình Hữu, Trình Hữu còn đang lau nước mắt, trông như một đứa trẻ đáng thương. Kiều Mạn Phàm mới nhớ tới, Trình Hữu vẫn chỉ là một sinh viên năm cuối vừa mới lấy được bằng tốt nghiệp.
Còn nhỏ tuổi hơn mình.
Một người đàn ông khóc như vậy, ở trong quán cà phê vô cùng thu hút sự chú ý. Không ít người suy đoán không biết có phải anh chàng này thất tình hay không, có phải đã gặp phải chuyện gì hay không.
Có người tương đối hảo tâm gọi cho anh chàng một tách cà phê, Trình Hữu nghẹn ngào nói lời cảm ơn.
Người ta an ủi, người anh em à, không có gì là không thể vượt qua.
Khi người trong quán cà phê nhìn thấy Kiều Mạn Phàm đeo kính râm và khẩu trang, đều không nhịn được mà dùng ánh mắt đồng tình nhìn Trình Hữu. Người anh em, quên đi, người phụ nữ này anh không xứng.
Không cần nhìn mặt, chỉ cần nhìn quần áo và khí chất cũng có thể biết được người phụ nữ này rất đắt tiền, mọi thứ trên người đều là tiền chồng chất mà thành.
Kiều Mạn Phàm nhìn Trình Hữu khóc như một con cún, nói: “Đừng khóc, đã gặp phải chuyện gì? Việc phát hành xảy ra vấn đề gì sao?”
Trình Hữu nói đến chuyện này với Kiều Mạn Phàm, phẫn nộ không thôi, nhưng lại không thể làm gì được.
Kiều Mạn Phàm cảm thấy rất bình thường, hiện tại trong nước chính là một nhà Orange độc đại, những trình phát video khác đều sắp chết, người ta có kiêu ngạo của nhà tư bản.
Kiều Mạn Phàm uống một ngụm cà phê, bình tĩnh nói: “Cũng không phải chỉ có một nhà Orange mới có thể phát hành, các nền tảng khác cũng có thể. Chưa kể đến sức hấp dẫn của Tư Thừa Trạch, tôi tin rằng các nền tảng khác sẽ cho điều kiện thuận lợi hơn.”
Muốn phá vỡ cục diện độc quyền của nhà Orange, các nền tảng khác phải chuẩn bị đập nồi dìm thuyền, phải để cho người ta có lợi mới được.
Trình Hữu nhìn thấy Kiều Mạn Phàm bình tĩnh như vậy, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, xì mũi một phen nói: “Tôi chỉ sợ cô thua lỗ.”
Kiều Mạn Phàm lộ ra biểu tình ghét bỏ, ghê tởm, đến mức không thể uống được cà phê.
Hai người Kiều Mạn Phàm và Trình Hữu thương lượng tìm nền tảng, phân tích rõ ràng tình huống của mỗi bên.
Nhà Orange đương nhiên là không thể, dù sao cũng đã bị người ta cự tuyệt, giờ lại tìm tới cửa cũng quá khó coi. Là con người thì đều có tôn nghiêm, nhất là Trình Hữu còn rất có lòng tin đối với tác phẩm của mình.
Hơn nữa, Trình Hữu bị tổn thương, kiên định cho nhà Orange vào danh sách đen cả đời, sau này dù mình có tác phẩm gì cũng tuyệt đối sẽ không suy xét.
Miễn là hắn còn lăn lộn trong vòng tròn này một ngày, hắn sẽ không để nhà Orange phát hành tác phẩm của mình.
Việc dùng ánh mắt từ cao nhìn xuống và xem thường người khác của Orange đã khiến Trình Hữu tổn thương sâu sắc, cũng may hắn còn có một kim chủ baba, nếu không thật sự sẽ mặc cho người ta làm thịt.
Sau này ngay cả cam hắn cũng không ăn, quá buồn nôn!
Kiều Mạn Phàm nhìn thấy một nền tảng phát lại video, tên là Dolphin, biểu tượng là một chú cá heo nhỏ đáng yêu.