Mục lục
Sau Khi Xuyên Sách Tôi Biến Thành Đoàn Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đây không phải là nhà của nhóc sao? Nhà của nhóc bẩn như vậy, nhóc còn không dọn cho sạch sẽ?” Kiều Mạn Phàm ngạc nhiên hỏi, vẻ mặt vô cùng đứng đắn.

“Nhà là của nhóc, nhóc nên tự dọn dẹp.” Kiều Mạn Phàm dùng tay quạt, trời thật sự quá nóng, cô lấy bình kem chống nắng dạng xịt ra xịt quanh người, hương thơm bay đầy trời.

Thiết Oa Tử trợn mắt há hốc mồm nhìn Kiều Mạn Phàm, như thể nó đang nhìn người ngoài hành tinh, mùi thơm trên chóp mũi rất dễ chịu, cảm giác thư giãn cả thể xác lẫn tinh thần.

Kiều Mạn Phàm xịt cho mình, sau đó lại xịt cho mẹ Tang.

“Đừng xịt cho cha, cha không xịt đâu.” Cha Tang từ chối xịt kem chống nắng, quay sang nói với Thiết Oa Tử: “Để bác làm.”

Thằng bé còn nhỏ như vậy, không thể để nó làm được.

Thiết Oa Tử lập tức nói: “Con sẽ làm, con làm được.”

Nó vào nhà bếp lấy tro rải lên trên phân vịt, xúc phân, làm việc rất nhanh nhẹn.

Thiết Oa Tử làm xong việc, nhanh chóng chạy đến trước mặt Kiều Mạn Phàm: “Chị ơi, em làm xong rồi.”

“Tạm được.” Kiều Mạn Phàm nói một cách tùy ý, cầm một túi đồ ăn vặt đưa cho Thiết Oa Tử: “Sau này nhớ dọn phân mỗi ngày với nhốt con vịt lại.”

Thiết Oa Tử vươn tay nhận đồ ăn vặt, làn da đen sì của thằng nhóc với cánh tay thon dài trắng trẻo sạch sẽ của Kiều Mạn Phàm tạo thành sự tương phản rõ ràng, nó đột nhiên thu tay lại, khoảnh khắc này, trong lòng Thiết Oa Tử sinh ra một loại cảm xúc chưa từng có trước đây.

Có tự ti, lại càng có khát khao hướng đến những điều tốt đẹp.

Kiều Mạn Phàm nhướng mày nhìn thằng nhóc: “Cầm.”

“Cảm ơn ạ.” Thiết Oa Tử cầm túi đồ ăn, nhìn Kiều Mạn Phàm kéo hai cái vali vào nhà.

Cuối cùng đã không cần lo lắng sẽ giẫm phải phân vịt, nhưng trong sân vẫn còn một mùi hôi thối, loại mùi này dường như đã khắc sâu trong sân, chủ yếu do con vịt vẫn luôn sống ở đây nên mùi thối này không thể biến mất được.

Ngưỡng cửa ở nông thông thật cao, hầu hết đều cao gần đến bắp chân.

Kiều Mạn Phàm thật sự không hiểu, trong nhà có người đi đứng không thuận tiện lại còn cố tình xây ngưỡng cửa cao như vậy?

Nhìn kỹ hơn, mẹ của Thiết Oa Tử rất gầy, hai má lõm xuống, làn da ngăm đen, trên mặt đầy những vết tích dãi dầu sương gió.

Thiết Oa Tử còn nhỏ, như vậy mẹ thằng nhóc sẽ không quá già, nhưng người mẹ này trông còn tang thương hơn cả mẹ Tang.

“Chào dì ạ, làm phiền dì một khoảng thời gian rồi.” Kiều Mạn Phàm nói với bà.

Đối phương áp lưng vào tường, xua tay: “Không không, tôi đã nhận tiền rồi.”

Tổ sản xuất đến làm chương trình, không thể nào hùng hồn chiếm nhà của người khác được, chắc chắn phải trả tiền cho người ta.

Mẹ của Thiết Oa Tử đã rất nghi ngờ khi nghe nói có đoàn người muốn đến đây để quay gì đó, may mà nhận được tiền.

Bà dẫn Kiều Mạn Phàm tiến vào một gian phòng, gian phòng này thậm chí không có cửa, chỉ có một tầm rèm.

Giường trong phòng được làm từ ván gỗ.

Đây cũng quá khó khăn rồi!

Kiều Mạn Phàm giẫm trên đất, tuy vài chỗ còn mấp mô nhưng có thể thấy gian phòng đã được quét dọn sạch sẽ.

Cô đặt vali xuống, đi xem gian phòng của cha mẹ Tang, cũng giống như vậy, chỉ có một chiếc giường.

Kiều Mạn Phàm hơi hối hận, biết vậy đã không đưa mẹ Tang đến rồi, điều kiện như thế này thật hơi quá tệ, thà ở nhà còn tốt hơn ở đây.

Kiều Mạn Phàm đi đến nơi nào, thợ quay phim cũng theo cô đến chỗ đó, quay lại cuộc sống hằng ngày của Kiều Mạn Phàm, sau đó sẽ tiến hành biên tập hậu kỳ.

Nhà vệ sinh ở phía sau ngôi nhà, muốn đi vệ sinh phải đi vòng ra sân sau, không còn cách nào, rất bất lực.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK