Tỉnh táo chút đi, ông tỉnh táo lại chút đi!
Vì sao vẫn còn muốn mời Kiều Mạn Phàm chứ?
Nhân viên của tổ sản xuất đều ngỡ ngàng vô cùng, họ thật sự không thể hiểu nổi đạo diễn muốn làm gì?
Kiều Mạn Phàm không phải kẻ có thể dễ dàng khống chế. Quan trọng nhất, dường như cô ta không hề có một chút ý thức trách nhiệm nào. Cái gì nên nói hay cái gì không nên nói, cô ta đều mặc kệ và chỉ lo chính bản thân cô ta.
Hoàn toàn không quan tâm đến tình hình của chương trình.
Về phần muốn lợi dụng Kiều Mạn Phàm đưa tới một làn sóng chú ý, chính là bởi họ đã ham lượng quan tâm theo dõi của Kiều Mạn Phàm, ‘Nhà Có Bảo Bối’ mới lưu lạc đến bước đường này.
Nó vừa mới leo lên đỉnh một chút đã tắt tiếng đột nhiên, quá khó khăn.
Hiện giờ, đạo diễn còn muốn tìm đến Kiều Mạn Phàm. Chưa kể đến hiệu quả sau khi phát sóng, nhân viên công tác của chương trình đã bùng nổ trước tiên.
Chương trình vì đã dùng Kiều Mạn Phàm, một nghệ sĩ có vết nhơ như thế nên mới biến thành như vậy.
Ông còn muốn dùng Kiều Mạn Phàm, người khác nhìn vào chẳng phải sẽ nghĩ, đó chính là có chết cũng không hối cải, đi thẳng một đường vào tăm tối hay sao?
Đạo diễn vuốt mái tóc dầu mỡ, nhìn nhân viên dưới trướng và hỏi: “Nếu không mời Kiều Mạn Phàm, mấy người đã chọn được người chưa? Cho dù đã có người vừa ý, mấy người đi mời, liệu người ta sẽ đến sao?”
Đạo diễn rõ ràng hơn bất kỳ ai khác. Chương trình này đã bị phế, dù có tiếp tục đi xuống như vậy cũng là tự sát mãn tính, cuối cùng nó sẽ mờ nhạt trong biển người, cứ vậy cho đến khi không tiếp tục nổi nữa.
Nguy cơ, nguy cơ, trong nguy hiểm có cơ hội. Nếu đó là bởi vì Kiều Mạn Phàm, vậy để cô ta đến thay đổi. Nói không chừng, họ còn có thể giết ra một con đường, rốt cuộc thì lượng quan tâm theo dõi trên người Kiều Mạn Phàm cũng rất to lớn.
Đến lúc này, thực ra, đạo diễn vẫn ham lượng chú ý trên người Kiều Mạn Phàm. Thứ hai là vì thay đổi hình tượng của chương trình.
Sức nóng của ‘Nhà Có Bảo Bối’ thật sự khiến cho đạo diễn không thể dứt bỏ. Có lẽ, đây chính là tác phẩm đỉnh cao của bản thân ông, lại còn mở ra con đường mới cho thế giới. Nhưng đáng tiếc là hoàn cảnh không cho phép, nếu không, cứ để ông tùy ý phát huy thì hiệu quả của chương trình mang đến sẽ càng trở nên mạnh mẽ.
Trong lòng đạo diễn đang tràn ngập nỗi sầu lo và tức tối với suy nghĩ có tài nhưng không gặp thời.
Nhưng nhân viên công tác thì thật sự không hề tin tưởng. Mọi người chuyển mắt nhìn nhau, lại nhìn đạo diễn đang có ánh mắt hơi mang sự điên cuồng. Trong lòng, họ giống như đã được khai thông não bộ nên cũng không xem trọng cái đề nghị này.
“Đạo diễn à, đừng mời Kiều Mạn Phàm mà hãy mời các khách mời khác.” Phó đạo diễn Lý đứng ra nói, hiện tại họ đã đứng ở bên cạnh vực thẳm.
Sự tồn tại của chương trình này còn liên quan đến bát cơm của mọi người. Phó đạo diễn Lý tưởng tượng đến cảnh phải đi đến đoàn đội khác, trong lòng ông ta run rẩy theo bản năng. Người đến tuổi trung niên đã không muốn phải thay đổi mà chỉ muốn sống an ổn.
Có thể hòa nhập vào đoàn đội khác hay không còn chưa biết chắc chắn.
Hiện tại, ông ta đang là một phó đạo diễn. Nhưng có khi sau khi đến đoàn đội khác, ngay cả chức đấy ông ta cũng không thể bắt được.
Phó đạo diễn Lý vô cùng ghét bỏ cái chức vị phó đạo diễn này. Ông ta lúc nào cũng muốn có thể chuyển mình trở thành đạo diễn, quay ra tác phẩm của bản thân, nhưng nếu thật sự để ông ta được thay đổi thì con người này lại bất lực.
Tất cả, tất cả đều chỉ là cuồng nộ vì nỗi vô năng, sau khi phát tiết xong, vốn nên làm gì thì tự làm nấy.
Phó đạo diễn Lý không muốn để cho đoàn đội này phải giải tán. Ông ta mong cầu sự ổn định, nhưng phải giữ được phần công tác này rồi nói tiếp.
Đạo diễn cười lạnh: “Bây giờ thì làm gì có khách mời nào bằng lòng đến tham gia cái chương trình này? Tôi chỉ hỏi, mấy người có thể tìm được khách mời chất lượng tốt ư?
Những vị khách mời có thể là sở hữu lượng quan tâm chú ý, có cho mình tác phẩm riêng, cũng có thể là người ngoài giới, cho dù là nhà thơ hay họa sĩ cũng đều được.
Nhưng chương trình này đã bị cái gậy của văn kiện đánh bộp một cái, và quỳ rạp trên mặt đất không ngóc lên được. Lúc này còn không nghĩ biện pháp bò dậy, chẳng lẽ cứ để nó quỳ rạp trên mặt đất mãi như thế sao?
Cả một đám đều ngu xuẩn chỉ muốn nằm trên mặt đất kiếm cơm ăn.