Phó Xán thật sự rất khốn nạn, Kiều Mạn Phàm chưa từng gặp tên đàn ông nào như gã.
Không đúng, cô từng gặp rồi, đó chính là Kiều Mạc Khiêm…
Hình như trai gái trên đời này chỉ cần là anh chị em thì đều sẽ rất đáng ghét, sẽ thấy anh chị em của mình rất khốn nạn và không ưa nổi.
Cô sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên chuyện Kiều Mạc Khiêm nợ mình một triệu, chỉ có một triệu mà cũng không trả cho người ta.
Chị gái của Phó Xán hơi khổ sở, hỏi: “Chẳng lẽ em không muốn nói chuyện với chị sao?”
Phó Xán bày tỏ vẻ mặt không thể hiểu được: "Chị muốn nói gì? Em chẳng có gì để nói với chị cả. Em thì muốn nói với chị cái gì chứ? Chị suốt ngày cứ bị thế nào ấy!"
Phó Xán rất hoang mang. Gã không biết rằng mình thì muốn nói gì với bà chị gái này. Chẳng lẽ bản thân muốn nói gì chính ngã lại còn không biết sao?
Có bệnh thì đi tìm bác sĩ chứ, tìm thằng em này chẳng có tác dụng gì cả đâu.
Kiều Mạn Phàm và Quyền An liếc nhau một cái, khẳng khái tránh đi hai người này mà rời đi. Cứ để chị em nhà này ngượng ngùng với nhau đi.
Một người hoàn toàn không nắm bắt được suy nghĩ của người kia.
Bà chị gái thì cảm thấy thằng em phải hiểu lòng mình, dù chị không nói nhưng thằng em vẫn phải hiểu.
Chị gái của Phó Xán nén giận, nói: “Chẳng lẽ em không nên hỏi xem chị có khỏe hay không à?”
Phó Xán thấy rất phiền, hỏi: “Chị, chị có khỏe không?”
“Chị rất khỏe đây.” Chị gã đáp lời.
Phó Xán lập tức nhíu mày. Đồ thần kinh, chẳng phải bà bình thường à, sao thứ nhất quyết phải bắt người ta hỏi han làm gì.
Kiều Mạn Phàm bị Quyền An dẫn đi dạo một vòng. Anh ta giải thích một chút: “Phó Xán là một cô nhi được lão Lưu mang về nhà nuôi dưỡng. Ông ấy lại là cha của Lưu Ái Viện. Hai người này cùng nhau lớn lên.”
Kiều Mạn Phàm à một tiếng và không nói gì. Quyền An nói lời hay về Phó Xán: “Phó Xán có tấm lòng tốt, chẳng qua tính tình thì hơi kỳ. Đến tận năm tám, chín tuổi cậu ta mới được đưa đến nhà họ Lưu, lúc ấy thì đã có ký ức rồi. Cuộc sống ở cô nhi viện suốt cuộc cũng có ảnh hưởng đến tính cách của cậu ta.”
Kiều Mạn Phàm lộ ra vẻ khó hiểu: "Vì anh ta là cô nhi, nên có thể thoải mái chê bai người khác?”
Quyền An lắc đầu: “Cũng không phải thế, toàn bộ hành vi đều có liên quan đến tâm lý của bản thân. Đừng nhìn cậu ta giương đang múa vuốt như thế, chứ thực ra nội tâm mềm mại lắm. Tấm lòng càng mềm yếu thì lại càng thích phô trương thanh thế.”
Kiều Mạn Phàm tỏ vẻ bản thân đã hiểu và rõ ràng Phó Xán là người thế nào. Sau này, gã mà dám mở miệng chê bai thì cô cũng không ngần ngại đáp trả.
Gã là cô nhi, cô còn bị đột tử đây. Ai thảm hơn cô chứ?
Rời khỏi hiệp hội, Mạn Phàm gặp được chị gái của Phó Xán ở cửa. Trông có vẻ chị ta đã đứng đây được khoảng thời gian rồi.
Kiều Mạn Phàm nhìn chằm chằm bông hoa trắng trên đầu chị ta một lúc rồi thu hồi tầm mắt. Sao lại tự cài bông hoa trắng lên đầu mình nhỉ, ở cổ đại, chỉ khi nào phải giữ đạo hiếu với phải cài thế này lên đầu.
Trông tươi mát thanh nhã đấy. Khí chất của chị gái Phó Xán khá tốt, nhưng ý định của cuộc gặp này thì trái ngược.
“Chúng ta nói chuyện đi.” Chị ta nói.
Kiều Mạn Phàm: “Không nói. Chúng ta chưa từng quen biết chẳng có gì để nói. Thay vì tìm tôi sao chị không đi tìm Phó Xán?” Chị gái uy hiếp tôi cũng vô dụng thôi.
Đây đích thị là đến để công khai biểu thị chủ quyền mà. Kiều Mạn Phàm tự sờ khuôn mặt của bản thân, cái vẻ đẹp này thật phiền phức.
Nếu là một bề ngoài bình thường hơn, chắc hẳn Lưu Ái Viện sẽ chẳng tìm đến cô đâu.
Bàn về mối quan hệ giữa cô với Phó Xán, mới gặp ngày đầu tiên thì có gì chứ? Hành vi của Lưu Ái Viện có ích lợi gì?
Lưu Ái Viện liền rất sầu khổ: "Nhìn xem, ngay cả cô cũng nhìn ra, cớ sao nhiều năm như vậy mà nó chẳng hiểu chứ??
Kiều Mạn Phàm: …
Tôi thấy với cái cách làm này của chị thì chắc cả đời gã cũng không hiểu nổi, thật đấy.