Mục lục
Sau Khi Xuyên Sách Tôi Biến Thành Đoàn Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giai Giai chỉ mới tưởng tượng một ít cảnh tượng đó đã cảm thấy không rét mà run. Không nên như vậy, cô không nên bị nhiều người cười nhạo, không nên bị nhiều người nhòm ngó thế.

Vượt qua tôi?

Kiều Mạn Phàm hơi bực, vượt qua cô cái gì mới được?

Vượt qua cô và trở thành người bị ghét nhất ấy hả?

Vậy cô gái cố gắng lên nhé. Thực ra, cái danh hiệu này tôi có thể tặng cô luôn đấy.

Người này khó hiểu thế nhỉ.

Giai Giai nói vượt qua là muốn khiến Kiều Mạn Phàm cút ra xa khỏi Tư Thừa Trạch.

Đúng vậy, Giai Giai quyết định tiến vào giới giải trí. Học cái gì cơ? Cô ta hoàn toàn không hề thích học hành, mỗi ngày cô ta đều bị mẹ ép học, phiền phức muốn chết.

Hơn nữa, sau khi xảy ra chuyện này, cô ta vừa khéo có thể tìm lý do nào đó để không phải đến trường học nữa. Đến trường học lại phải đối mặt với những ánh mắt khiến người ta phát ghét kia.

Thật ra, tận sâu trong lòng Giai Giai là "hâm mộ - ghen tị - hận" đối với Kiều Mạn Phàm. Nếu nói là hận, không bằng nói là ghen ghét.

Bởi vì Kiều Mạn Phàm có tiền là có thể làm trời làm đất muốn làm gì thì làm. Cô có thể gần gũi với những người mà những người bình thường như cô ta tha thiết mơ ước được chạm tới.

Loại tuyên chiến kiểu này Kiều Mạn Phàm chẳng muốn hiểu, cô thích làm gì thì làm.

“Nhớ chuyển năm mươi ngàn tệ vào tài khoản của tôi đó.”

Giai Giai tức giận đến muốn nổ tung, khập khiễng rời đi. Chỉ cần nhìn bóng lưng cũng cảm thấy chân đau, hoàn toàn không dám dùng sức, thậm chí có lúc cô ta còn nhảy lò cò bằng một chân.

Mu bàn chân chắc chắn đã sưng lên bầm tím rồi.

Xung quanh là một mảnh yên tĩnh, tất cả mọi người im lặng xem một tuồng kịch. Và, tất cả đều có một suy nghĩ trong đầu: cô bé kia cũng chẳng vừa mới dám chọc vào Kiều Mạn Phàm.

Đồng thời, mọi người cũng cảm thấy Kiều Mạn Phàm không dễ chọc. Do trước đây cô không thèm chấp mấy người từng mắng "Kiều Mạn Phàm" trên mạng mà thôi, nếu thực sự muốn tính toán cho ra nhẽ thì sức chiến đấu quả thực quá phi thường.

Chí ít trong những người này có người trong lòng đã bắt đầu sợ hãi Kiều Mạn Phàm.

Sau lưng Kiều Mạn Phàm có sự giúp sức của đồng tiền, cùng với đó, bản thân cô cũng khó bị bắt nạt hay gây sự. Trừ phi gặp người còn hung ác hơn, nham hiểm hơn thế này.

Trong lòng mọi người cũng sinh ra một chút ảo giác, đó là họ cảm thấy Kiều Mạn Phàm không thèm chấp những cuộc chửi rủa om sòm ỏm tỏi trên internet, vẫn còn rất rộng lượng.

Không thấy cảnh lần này Kiều Mạn Phàm đã trực tiếp đánh trả một cách áp đảo đấy sao, cũng là do những người này đã đi quá giới hạn.

Kiều Mạn Phàm nhìn những người đứng vây xem xung quanh ở đây, nói: “Nhớ chuyển khoản phí tổn thương tin thần cho tôi. Nếu như không thực hiện, tôi sẽ nộp đơn lên toà xin cưỡng chế chấp hành bản án. Các vị tự giải quyết cho tốt đi."

Kiều Mạn Phàm đạp lên giày cao gót rời đi. Đoàn luật sư ở sau lưng cũng theo chân cô cùng lên chiếc xe Lincoln và nhẹ nhàng rời khỏi.

Những người bị bỏ lại hai mắt nhìn nhau một cái, vội dời ánh mắt và rời đi. Điều hối hận nhất đời này của họ là đã lên cái diễn đàn kia, hơn nữa còn bị giật dây làm ra chuyện này.

Nếu nói về người đón nhận nhiều cái lườm nguýt nhất thì tuyệt đối là Trương Vĩ Minh. Gã chính là nguyên nhân của tất cả sự việc, để mọi người mất nhiều tiền như vậy. Có một số người đã hỏi thăm luật sư của mình, liệu có thể kiện Trương Vĩ Minh để đòi về một phần tổn thất hay không.

Dù sao họ chỉ là bị người giật dây làm ra chuyện này, Trương Vĩ Minh rõ ràng mới là người chịu trách nhiệm lớn nhất.

Luật sư: …

Những người này thật đúng là…

Tuy là bị người ta giật dây, nhưng mấy người mới là người biến các hành vi kia thành thực tế. Nếu mấy người dừng lại lúc đang thực hiện hành động ấy thì tất nhiên sẽ không có chuyện gì xảy ra, nhưng khi mấy người làm thì sự đã rồi.

Có thể vứt một phần trách nhiệm lên đầu Trương Vĩ Minh, nhưng không có nghĩa mấy người không sai, thắng sao nổi.

Luật sự trực tiếp từ chối vấn đề này, không thể, đừng nghĩ nữa, không có khả năng, từ bỏ đi!

Vui vẻ ngoan ngoãn chuyển năm mươi nghìn tệ, coi như mua một bài học. Thực sự bị thần kinh mà, đang yên lành đi tạt sơn nhà người lạ, trong khi người ta không đắc tội gì với mấy người?

Nếu có thù oán cá nhân thì còn dễ nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK